Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Nhân Thường

Chương 284: Không có hi sinh, làm gì có thành bại!




Chương 284: Không có hi sinh, làm gì có thành bại!

Linh hồn của Mệnh Tại Y ngồi trên một chiếc thuyền nhỏ, chạy ngược dòng dòng sông thời gian, như muốn quay về lại nơi ban đầu.

Cá ngược long môn tất hóa rồng

Từ đây vùng vẫy khắp trời đông

Cá xuôi dòng nước thuận theo ý

Một đời cô tịch kiếp long đong!

Từng cơn sóng dữ táp vào mạn thuyền, làm cho linh hồn Mệnh Tại Y chao đảo, mờ dần theo từng khắc.

Nàng ta cật lực chống đỡ, gặn giọng nói lớn:

"Thuận thiên theo ý trời, nghịch thiên mệnh tại ta!"

Đáp lại nàng ta là một cơn sóng lớn ập đến, như thể đây là h·ình p·hạt từ thiên địa dành cho những kẻ phản phúc.

Vạn vật chúng sinh trong thiên địa này đều do đất trời huyễn hóa, trải qua tuế nguyệt thăng trầm mà hình hài.

Một kẻ muốn nghịch thiên, khác nào con cái muốn trái lời, nghịch lại cha mẹ!

Cơn sóng dữ ập tới đánh tan đi một góc mạn thuyền, linh hồn của Mệnh Tại Y cũng kịch liệt chao đảo, trước đã nát nay lại càng thêm nát hơn.

Thân thể hồn phách trước cơn sóng dữ đã mờ đi trông thấy, chỉ có đôi mắt nàng ta là vẫn quật cường ý chí.

"Ta muốn nhật nguyệt đồng sinh, muốn truy cầu vĩnh hằng, đây là chấp niệm cả đời này của ta. Nghịch thiên thì sao chứ? Nếu điều đó có thể giúp ta tìm thấy ánh sáng của bản tâm… Vậy thì ta vẫn sẽ nghịch thiên, cho dù kết quả phải trả có là muôn kiếp bất phục, hồn tiêu phách tán đi chăng nữa!"

Mệnh Tại Y ngửa đầu hét lớn, nhưng thân thể linh hồn cũng theo đó mà tiêu tán, chỉm nổi trước cơn sóng lớn rồi…

Thời gian lúc này trở lại khoảnh khắc trước đó, khi mà Mệnh Tại Y bắt đầu sử dụng con điệp ảnh.

"Cuối cùng vẫn phải dùng tới nó…"

Ở nơi đan cầu của nàng, con điệp ảnh bắt đầu tỏa ra ánh sáng hoàng kim.

Linh lực tăng nhanh, sắc mặt Mệnh Tại Y đang dần chuyển biến, từ từ hồi phục. Nhưng nàng đâu vui vẻ gì, bởi vì lại sắp có họa ngầm tìm tới rồi đây.

Nhưng không làm vậy không được, trên đời này không có việc vẹn toàn đôi đường. Giá trị làm lên thành công, chính là nằm ở thất bại.

Trong lúc ấy tại ngoại thành, Vũ Kiệt lùi về sau mấy trượng, gã tránh thoát khỏi một đạo kiếm ảnh của Mộ Thần, hai bên lùi lại nhìn nhau giằng co.

"Thành công rồi…"

Mệnh Tại Y khi này mới chợt bừng tỉnh, hai mắt mở to, thời gian quay lại thật rồi.

Chỉ là trong khoảnh khắc vừa rồi, ý thức vẫn còn chưa tỉnh táo, nàng chưa kịp nhận ra mà thôi.

Mệnh Tại Y vui mừng, nàng đã thành công quay ngược lại thời gian trước đó nửa giờ.

Nàng cấp tốc đưa tinh thần tới nơi Siêu Nghịch Lưu, chỉ thấy nó đã ảm đạm đi phần nào.

Nàng lại tâm niệm tới tinh thần não hải, dường như mọi thứ không hề tổn hại gì tới thân xác thực cả. Nhưng còn yếu tố khác thì sao, chỉ là hiện giờ đang cấp bách, tạm thời gác lại sau.

Mệnh Tại Y âm thầm nhìn vào đan cầu khí hải, lúc này con điệp ảnh đã bắt đầu sử dụng thiên phú, cung cấp linh lực cho nàng.



"Hừ… Chậm một chút mất rồi…"

Mệnh Tại Y hừ nhạt, khi nãy không kịp phản ứng, lúc này đã chậm một bước.

Trước đó Mệnh Tại Y b·ị t·hương quá nặng, tin rằng lùi lại thời gian mà thành công, ắt sẽ lùi không quá xa.

Nàng vừa nghĩ ra một phương án rất hay, nó có thể giúp nàng vượt qua nghịch cảnh mà không cần dùng tới thiên phú của con thú.

Nhưng vẫn là không kịp ngăn cản lại con điệp thú, lúc này đã để nó vận dụng mất rồi.

Nàng cũng đành thôi, biết làm sao được, đời người vốn là nhân vô ý cảnh. Trên đời này chỉ có thời cơ tốt nhất, không hoàn cảnh tốt nhất.

Chỉ có biết nắm bắt, biết vận dụng được thời cơ tốt ấy, thì mới có thể tạo ra hoàn cảnh tốt được!

Trải qua lần thứ hai sử dụng Siêu Nghịch Lưu, nàng càng thêm chắc chắn vào khả năng phán đoán của mình.

Càng sử dụng nó, ắt sẽ mất đi càng nhiều thứ gì đó. Đạo lý rơi đồ và nhặt đồ, nàng đương nhiên hiểu hơn ai hết.

Hơn nữa, giờ có muốn thử lại cũng không kịp rồi, nàng phải cấp tốc hành động, thời gian vốn không chờ ai bao giờ.

Việc không thể sử dụng lại nó một lần nữa, nàng đành phải quẳng lại sau đầu, phải nhanh chóng ứng phó với tình huống trước mắt.

Nàng biết chắc rằng, chỉ khoảng chưa đến nửa giờ nữa, gã hắc y nhân kia sẽ lại xông vào đây. Đó là chưa kể, tình huống hiện giờ của Vũ Kiệt.

Khi mà Mệnh Tại Y chỉ hơi lơ là tâm ý một chút, lúc này tình hình ở phía Vũ Kiệt đã xảy ra khác hoàn toàn với quỹ tích vốn có.

Chỉ thấy nhân lúc Vũ Kiệt xao lãng, một kiếm của Mộ Thần đã chém trúng người y, cánh tay rơi ra từ khi nào.

Nàng vừa kịp tương thông tâm ý với Vũ Kiệt trở lại, gã ta đã ọc ra một ngụm máu, nhanh chóng lùi lại.

Sư Hùng ở đằng xa mắt thấy đại cục đã sắp định, lập tức lên tiếng:

"Mộ sư đệ, bắt sống hắn là tốt nhất!."

Mộ Thần hừ lạnh, chuyện này còn cần phải nhắc sao.

Hiện y chiếm được ưu thế, tâm lý đã hoàn toàn bình ổn. Y bắt đầu triển khai t·ấn c·ông, chiêu thức càng trở lên mượt mà hơn trước.

Mệnh Tại Y thao túng Vũ Kiệt, vừa đánh vừa lùi.

Cỗ thân thể của gã chỉ là tư chất Hoàng phẩm, số lượng linh lực không bằng Mộ Thần. Lại đang đã b·ị t·hương, động tác dần trở nên trì trệ.

Mệnh Tại Y không còn nhiều thời gian, nàng nhanh chóng khống chế Vũ Kiệt, xông lên đối chiến.

Mộ Thần thấy Vũ Kiệt lại cường công, hai mắt y lóe lên tia tinh mang, khóe miệng khẽ cười.

Ban đầu trận chiến nổ ra, hai người đầu tiên là đôi công, ăn miếng trả miếng, nhưng kiểu đánh này lại làm Mộ Thần bị thiệt.

Sau đó Mộ Thần bình tĩnh hơn, y đoán rằng gã ta tuy có kinh nghiệm, nhưng tư chất chưa chắc đã bằng mình.

Thế là y chuyển sang thăm dò, rồi dần tạo thế phòng thủ phản công, cách đánh này quả nhiên đã có hiệu quả.

Trải qua thời gian, Mộ Thần đã mệt mỏi thấy rõ, nhưng y lại vui mừng nhận ra. Vũ Kiệt còn thảm hơn, gã ngày càng suy yếu, động tác đã trì trệ đi rất nhiều rồi.

Mộ Thần tính toán cứ theo cái đà này, không đầy một chén trà nữa linh lực cạn kiệt, gã ta ắt hẳn phải bại.



Thế nhưng đúng như Mộ Thần dự đoán, đèn tắt còn kịp lóe sáng, kiều gì gã ta cũng sẽ phản công cho xem.

Quả nhiên như vậy, thấy Vũ Kiệt phản công tới mình như trong dự tính, Mộ Thần ung dung từ thế công chuyển về thế phòng thủ.

Không những vậy, Mộ Thần luôn quay lưng về phía cái hang, y đã đoán ra kế hoạch của Vũ Kiệt rồi.

Thật ra Mộ Thần đã chú ý tới cái hang gần đó từ lâu, lại nhìn thế công của Vũ Kiệt, sao mà khó đoán chứ.

Mộ Thần cười lạnh, hắn ta dám một chiêu dùng hai lần, lại định chơi trò chui hang dụ địch lần nữa hay sao.

Thế là Mộ Thần vừa né vừa thủ, nhưng y tuyệt không tránh đường, không để cho Vũ Kiệt thừa cơ bỏ chạy vào đó.

Ý định rất rõ ràng, chỉ cần chặn mất đường lui của Vũ Kiệt, y tin chiến thắng đã nắm chắc trong tay.

Đạo của nước chính là cứng có thể quét sạch hết thảy mọi thứ, mềm có thể nhấn chìm vạn vật, cái này y đã thuộc nằm lòng rồi.

Hai người chiến đấu giằng co, Vũ Kiệt lên công thì Mộ Thần lùi về, uyển chuyển tránh né.

Nhưng mà ngay sau đó, sự tình xảy ra tiếp theo khiến cho Mộ Thần phải mở mắt trợn trừng.

Thật ra, Mộ Thần đâu có biết, Mệnh Tại Y đã nắm bắt được tâm lý của gã, mới cố ý làm vậy.

Mắt thấy đã tới gần cái hang mấy thước, Vũ Kiệt mở miệng hét lớn:

"Khốn kiếp, ta đã nhớ kỹ mặt ngươi. Nợ cánh tay này, ngày sau sẽ trả lại gấp bội!."

Nói rồi Vũ Kiệt dứt khoát quay mặt theo hướng khác, ý định chạy đi.

Tình hình này làm Mộ Thần bất ngờ, y ngỡ tưởng khi tới gần cái hang, gã sẽ liều c·hết cố mà xông vào chứ.

Lúc ấy y sẽ sử ra hư chiêu, sau đó là ám chiêu, cuối cùng là sát chiêu, nhẹ nhàng kết thúc trận chiến.

Nhưng sự thể này tạo thành cục diện khác, khiến cho Mộ Thần nhất thời khó lòng phán đoán phương hướng.

Không có thời gian, thế là Mộ Thần cắn răng đuổi theo.

Phàm là những tình huống phát sinh bất ngờ, ai cũng đều không có thời gian phân tích sâu.

Đây là lúc hơn thua nhau về kinh nghiệm thực chiến, tài năng phán đoán và kĩ thuật phản ứng bất ngờ.

Mà so kè về những điểm này, Mộ Thần chỉ như một đứa trẻ trước Mệnh Tại Y mà thôi!

"Bỏ mẹ, đây là hư chiêu…"

Mộ Thần vừa lấy đà phi tới, chợt thấy bước chân của Vũ Kiệt thay đổi.

Gã ta sử ra bộ pháp, một dải tàn ảnh theo sau, chỉ qua hai hơi thở đã tiếp cận gần tới trước mặt Mộ Thần.

Quả nhiên chỉ một mẹo nhỏ đã đủ dụ được Mộ Thần mắc bẫy, y tuy thông minh nhưng kinh nghiệm thực tế lại có hạn.

Mắt thấy không kịp tránh, Mộ Thần bắt buộc phải giơ kiếm tung chiêu đón đỡ.

Vũ Kiệt đã lường trước tình huống, còn Mộ Thần rơi thế bị động, phóng lao phải theo lao.

Chỉ thấy kiếm của Mộ Thần đâm thủng qua eo Vũ Kiệt, thẳng một đường sâu tới tận chuôi.



"Ngươi vẫn còn ngu dại lắm, không thể nào thắng được ta đâu. Lần sau gặp lại... sẽ là ngày c·hết của ngươi!."

Khoảnh khắc hai người gần nhau, Vũ Kiệt cười khẩy nói lời châm chọc. Thế rồi bàn tay gã đã vung quyền từ lúc nào, nện luôn một phát vào mặt Mộ Thần.

Chát một tiếng thật lớn, nửa hàm răng của Mộ Thần theo máu văng ra, y bị đẩy lùi về sau mấy bước.

Vũ Kiệt mặc kệ v·ết t·hương dưới bụng bị xẻ một vết lớn, vội vàng phi thân vào trong hang.

Một quyền này không nặng, dường như cố ý xuất lực, vẫn để cho Mộ Thần kịp phản ứng.

Bị đánh vào mặt, lại còn bị chế giễu khiêu khích. Mộ Thần nhất thời mất đi bình tĩnh, muốn ăn thua đủ, y không nhìn ra được thủ đoạn đó.

Y vừa nhìn thấy Vũ Kiệt cương quyết bỏ chạy, lại giống như lần trước. Thế là y chẳng nghĩ ngợi nhiều, nóng lòng phi thân đuổi theo.

Không chỉ có y, còn có Sư Hùng, gã bừng tỉnh rồi phi thân lên tiếp ứng.

Đúng lúc này trên cao xuất hiện một thân ảnh, ông ta chỉ kịp hô lớn:

"Hai người các ngươi, mau dừng lại…"

Nhưng mọi thứ đã không kịp rồi, Mộ Thần vừa xông vào trong hang, hai mắt gã liền mở lớn.

Trong hang vốn tưởng có đường hầm, y ngỡ rằng Vũ Kiệt sẽ lại giở lại chiêu cũ, dùng hang ngầm bỏ chạy.

Nếu mà lại để gã đánh sập hầm rồi chạy mất dạng, vậy thì phải tìm kiếm tiếp đến bao giờ đây.

Mộ Thần tin tưởng, với tốc độ của mình cùng khoảng cách hai người trước đó. Vũ Kiệt cho dù có muốn phá hang như lần trước, cũng không thể làm được.

Một phần do tình huống xảy ra đột ngột, phần lớn vẫn là do y bị khiêu khích, nóng nảy nhất thời, muốn ăn miếng trả miếng.

Nào ngờ trong hang lại không có đường hầm nào cả, hơn nữa y lại thấy Vũ Kiệt đang lao thẳng về phía mình.

Bởi vì y nhanh chóng muốn đuổi theo bắt gã, nên cước bộ đã sử dụng toàn lực, vì thế lúc này đã không kịp dừng lại rồi.

Trong thời khắc cuối cùng, y mới nhận ra rằng, rốt cục bản thân lại bị hắn lừa thêm một lần nữa.

Ầm ầm mấy t·iếng n·ổ tung, hang đá giống như dính phải một chưởng pháp mạnh mẽ, rung chuyển dữ dội.

Phía ngoài Sư Hùng vừa kịp chạy tới cửa hang, gã bị lực xung kích chấn cho lùi ngược về sau. Vụ nổ sinh ra sóng kình khí, lan ra tứ phương.

Sư Hùng vừa kịp định thần, trước người đã xuất hiện một thân ảnh vạm vỡ, chắn cho gã khỏi lực xung kích đánh tới.

Không chỉ thế, Vân Thái Chi cũng đang được một thân ảnh khác vọt tới che chắn...

Lại nói về phía gian phòng Mệnh Tại Y lúc này, một con hình nhân trên bức tường tức thì nổ tung.

Con hình nhân còn lại lóe lên tinh mang, sau đó dần ảm đạm. Những dải huyết sắc đang lơ lửng chợt mất đi liên hệ, tất cả liền nhanh chóng trở lại như ban đầu.

Vừa thấy một tia thần hồn từ đó quay về, Mệnh Tại Y đã triệu hồi con điệp ảnh ra ngoài, sau đó hừ lạnh một tiếng.

Nàng vung lên thanh kiếm, quán xuyến linh lực vào đó rồi nhắm hướng cửa mà đẩy đi.

Kiếm quang sắc bén vun v·út xé gió bay đi, khi mà nó vừa bay tới gần cánh cửa….

Cũng đúng vào lúc này, cánh cửa vang ầm một tiếng, gã hắc y nhân phá cửa hung hăng xông vào…..

…..

(1) thời cơ và hoàn cảnh là hai khái niệm khác nhau, hoàn cảnh bao gồm rất nhiều yếu tố. Còn thời cơ chỉ giống như một khoảnh khắc, một thời điểm cực kì thích hợp, nếu bỏ qua nó sẽ biến mất ngay vậy.