Chương 283: Thế giới này rất thú vị đúng không?
Người đến đúng là nhị gia lão, ông ta rốt cục cũng kịp chạy tới nơi. Vừa thấy hình ảnh quỷ dị như vậy, lập tức theo bản năng vung chưởng phá đi.
Một chưởng này của lão giả quá nhanh, đến thật bất ngờ, khiến cho Mệnh Tại Y có tâm mà không đủ lực xoay sở.
Uỳnhh…
Một t·iếng n·ổ trầm thấp vang lên, một nửa gian lầu hai đã bị ông ta phá nát, phá tan luôn cả pháp trận mà nàng thao túng.
Mệnh Tại Y trong lòng cảm thấy hỏng hết cả rồi, rốt cục thời gian cũng không đủ để xoay chuyển hoàn cảnh.
Nhưng đâu chỉ có thế, con mắt hồng sắc bên trái của nàng lập tức tắt ngúm, bắt đầu mất tác dụng.
Bởi vì cùng thời gian ấy, bên phía Vũ Kiệt đã xảy ra tình huống phát sinh ngoài ý muốn.
Pháp trận bị phá ngang, Mệnh Tại Y vừa mất đi liên hệ tâm thần với Vũ Kiệt, gã ta lập tức dừng lại động tác.
Mà Mộ Thần khi ấy xông tới ra chiêu, đúng vào lúc quan trọng thì Vũ Kiệt lại đứng đờ ra. Thế là một chưởng này của Mộ Thần, vừa hay đánh trúng đầu Vũ Kiệt.
Chiến đấu khó mà ngờ được, Mộ Thần trước đó còn nghĩ, một chiêu này gã chắc chắn phải tránh. Mà chỉ cần Vũ Kiệt tránh nó, y sẽ có đủ thời gian để lên chặn mất lối thoát của gã.
Ai mà ngờ rằng vào phút cuối ấy chưởng pháp đánh tới, gã Vũ Kiệt lại không tránh chứ. Thấy đối thủ c·hết lãng xẹt như vậy, quả thật làm Mộ Thần cực kì bất ngờ.
Đầu Vũ Kiệt nổ tung như trái dưa, đương nhiên thần hồn bên trong cũng nát bét. Mà một khi Mệnh Tại Y phản ứng không kịp thu lại tia thần hồn ấy, tất sẽ bị phản phệ.
Chỉ thấy trong gian phòng của Mệnh Tại Y, hai con đồng nhân tức thời nổ tung.
Tình huống bên kia phát sinh quá nhanh, Mệnh Tại Y không kịp thu lại thần hồn, lập tức gặp phải phản phệ. Nàng ta hét lên một tiếng, miệng phun máu tươi.
Một tia thần hồn của nàng b·ị đ·ánh tan, cơn đau buốt óc ập tới, nàng ta ôm lấy đầu lăn vật ra đất. Đâu chỉ có thế, hai mắt cùng với hai tai, miệng và mũi nàng đều đã bắt đầu xuất huyết.
Mệnh Tại Y vừa bị phản phệ, lại bị nội thương thần hồn, cơ hồ đúng là gặp phải tai họa quá lớn.
Về phần Vũ Kiệt đ·ã c·hết, cơ thể gã rơi bịch xuống đất, mất đi sinh cơ. Sư Hùng và Mộ Thần trong lúc đó nhìn tới ngây ra, đây đâu phải mục đích của hai người.
Cũng đúng vào lúc này, một thân ảnh như gió hiện ra, đứng trước mặt hai người. Ông ta thở dài một tiếng….
Trở lại gian phòng của Mệnh Tại Y, nhị gia lão thấy tình cảnh này thì ngây ra. Tình huống xảy ra với Mệnh Tại Y quá bất ngờ, khiến cho lão không kịp phản ứng.
Trước đó lão vừa chạy đến, còn chưa rõ ràng sự tình làm sao. Phù tin kia là do ai kích phát, khi ấy lão thấy có vết tích đánh nhau. Lại nhìn cánh cửa lầu hai bị phá nát, lão mới vọt thẳng lên đây.
Sau khi thấy pháp môn tà ma, lại thấy con mắt của nàng ta đỏ lòm như máu thì liền giơ tay tung chưởng, chỉ muốn ngăn cản.
Thật không thể ngờ, điều này lại làm cho nàng ta thành ra thảm hại thế kia. Với hiểu biết của lão, đương nhiên có thể nhìn ra nàng ta vừa gặp phải phản phệ.
Nhưng hiểu biết về ma đạo của lão chẳng có mấy, đâm ra nôn nóng nhưng lại không giúp được gì.
Lão lúc này chỉ mong nàng ta không vì vậy mà bị phế, hoặc là m·ất m·ạng.
Dù sao đây cũng là chuyện động trời, vẫn phải để tộc trưởng tự mình giải quyết thì hơn.
Lão vừa nghĩ tới đây, mắt đã thấy tay nàng ta vịn vào khung cửa, dần chật vật đứng dậy, thất khiếu vẫn còn chảy máu.
Máu tươi loang lổ trên khuôn mặt, rơi xuống nhuộm đỏ cả tà áo, cùng với làn tóc rối bời. Hai mắt nàng ta dính máu, đỏ ngầu lạnh tanh, hệt như một ma nữ tái thế.
Thấy nàng ta nhìn mình, lão bất giác lùi lại một bước, lão cảm giác đôi mắt kia như của loài ma quỷ.
"Ha ha ha…."
Mệnh Tại Y trực tiếp bỏ qua lão ta, nàng vuốt tóc, gằn giọng cười lớn.
Tình huống nguy nan, đã kích thích bản tâm của nàng triệt để.
Đầu óc nàng vẫn còn đau buốt, qua mỗi vài giây lại nhói lên, quay cuồng từng hồi.
Nhưng Mệnh Tại Y là ai chứ, nàng còn chưa tới mức chấp nhận thất bại. Ý chí của nàng quật cường, con đường vĩnh sinh chỉ vừa mới bắt đầu thôi mà.
Mệnh Tại Y một tay ôm đầu, không thèm để ý tới lão già trước mặt.
Khuôn mặt nàng co quắp, khó khăn kiềm chế cơn đau, cố gắng bình tâm suy xét mọi chuyện. Miệng nàng phát ra mấy tiếng hừ hừ, cơn đau buốt làm cho suy nghĩ của nàng trì trệ rất nhiều.
"Hiện tại muốn ứng đối là không kịp rồi, tình huống bên phía Vũ Kiệt đã coi như thất bại, khó mà cứu vãn!."
Mệnh Tại Y lẩm bẩm nói ra thành tiếng, cố gắng để cơn đau không ảnh hưởng.
Máu của Vũ Kiệt chỉ nhiễm độc mà thôi, không phải là chân chính máu độc như nàng.
Chiến đấu vương lại một chút thì tạm thời không sao, nhưng để lại cả cái xác cho bọn họ nghiên cứu, ắt sẽ tra được gì đó bất thường.
Hơn nữa, Mộ Thần không c·hết, Vận Lam và Phương Thuấn vẫn sẽ vì chuyện này mà đấu đá lẫn nhau, kéo dài thời gian.
Ngược lại Mộ Thần c·hết, việc phải nhận trách nhiệm sẽ làm bọn họ chùn chân, buộc phải kết thúc vụ án nhanh chóng.
"Nhưng đó chưa phải vấn đề lớn nhất…"
Mệnh Tại Y liếc tới chỗ lão giả, lúc này không chỉ mình lão ta đứng đó, một số kẻ khác cũng đã kịp thời tới đông đủ.
Cả đám thấy bộ dáng của nàng, lại thấy ánh mắt kia, trong lòng phát lạnh, lập tức im không một tiếng động.
Đâu chỉ có thế, một số kẻ khác còn chưa rõ đang suy tính điều gì, đã thấy lén lút rời đi.
Người đến quá nhiều, nhị gia lão hiểu nhưng lão ta không ngăn cản được hết.
Dù sao một chưởng vừa rồi của lão đã đánh sập một bên tường, đứng cách cả trăm mét cũng còn nhìn rõ mà.
Mệnh Tại Y thở ra từng hơi nặng nề, kèm theo máu tươi rơi xuống, đây đúng là tình cảnh cửu tử nhất sinh rồi.
Nếu chỉ một hay hai người biết, Mệnh Tiêu Tai vẫn sẽ phải cắn răng che đậy cho nàng. Ông ta dù có muốn dứt bỏ tình thân, g·iết nàng để bảo vệ gia tộc thì ắt cũng phải âm thầm mà làm.
Nhưng quá nhiều kẻ biết, ông ta sẽ không thể g·iết được hết để bịt miệng, nhất là ông ta giờ này còn chưa có xuất hiện.
Đối với nàng, Mệnh gia c·hết hay không thì mặc kệ, chẳng đáng một xu. Vấn đề là nàng, ma đạo trên người, ắt là phải c·hết không nghi ngờ.
"Ha ha ha… Nhân sinh phải như vậy mới đặc sắc chứ!"
Mệnh Tại Y vuốt tóc cười khan, thật sự là mưu sự tại người, thành bại cũng ở tại người mà thôi.
Nàng giơ tay ra trước người, Điệp Khúc Họa Phúc Tương Liên thú trong lòng bàn tay chậm rãi vỗ cánh bay lên.
Nàng nhìn nó cười khan mấy tiếng, ánh mắt vẫn điềm tĩnh và thản nhiên như không.
Mưu tính của nàng cuối cùng vẫn không thể tính hết được mọi việc, vẫn có điểm sai lầm.
Đúng là phúc họa tương liên thú, điểm họa nó mang đến quả thật đáng sợ.
Hiện tại chỉ còn một lối đi duy nhất, cũng là phương pháp cuối cùng, không còn lựa chọn nào cả!
Giữa biển trời mênh mông trong não hải, một ấm nước lớn hai màu đen trắng đang lơ lửng nơi đó, xung quanh tỏa ra giao động không gian.
Lúc này nó đột nhiên rung lắc kịch liệt, tức thì liền biến mất khỏi não hải của nàng.
Thế rồi nó hiện ra trước người nàng, hai tay Mệnh Tại Y dang ra đỡ lấy thân ấm. Đây quả thật chính là Siêu Nghịch Lưu, con bài cuối cùng của nàng.
Nàng nhìn ngắm nó, khóe miệng vẫn còn rỉ máu nhưng đã phần nào cong lên.
Đây không phải lần đầu dùng nó, nhưng không thể vì thế mà coi thường. Vạn sự trên đời không có gì là tuyệt đối, tất tả đều có khả năng diễn ra.
Một vật nghịch thiên thế này, không thể nào mà mà dễ dàng được thiên địa chấp thuận, ắt phải có điểm tai họa lớn nào đó đi kèm.
Mệnh Tại Y nghĩ ngay tới xác xuất thất bại cực lớn khi dùng nó!
Cái này hẳn là điều hiển nhiên. Nếu có thể quay ngược thời gian như đi chợ, thì đã chẳng có sinh tử luân hồi, đã chẳng có thiên kiếp địa tai.
Nhưng không dùng nó, nàng sẽ c·hết!
Mệnh Tại Y lại cười, tiếng cười của nàng thật lớn, vang vọng quanh quẩn cả khu phủ viện.
"Tự nhiên tự tại, vô vi bất hối
Thành bại vô thường, sinh mạng như không!"
C·hết thì đã làm sao?
Đâu chỉ ma đạo, đâu chỉ tu giả, mỗi một sinh linh của thế giới này, đều chẳng phải sẽ c·hết hay sao.
Bởi vì phải c·hết, mục đích truy cầu của mỗi kẻ đều khác nhau!
Nhưng muốn sinh tồn mạnh mẽ nhất, chỉ có thể g·iết hại lẫn nhau, trà đạp khác loài mà tiến lên.
Minh tranh hay ám đấu, ngươi sống hay ta c·hết, có lợi ích hay nhận thất bại, chung quy cũng chỉ là muốn bản thân hơn người, vang danh thiên cổ mà thôi.
Đạo dù có ngàn vạn, rốt cục cũng chỉ từ một mà ra. Tu giả dù có đi ngàn vạn con đường, rốt cục cũng vẫn là đi tới một đích duy nhất mà thôi!
Một người chạm được tới tiểu đạo thì có tới mười vạn người phải c·hết. Một tu giả chạm được tới đạo thì có tới mười vạn tiểu đạo phải c·hết!
Có tranh đấu nào mà không phải trả giá, không có ai đánh rơi thì sao có người nhặt được đồ!
Ta dù có c·hết thì chấp niệm của ta vẫn mãi trường tồn, dù có trở thành cái cây hay cộng cỏ, chấp niệm này vẫn sẽ không thay đổi.
Không c·hết là tốt nhất, nhưng mấy ai có thể cưỡng cầu sinh tử đây.
Đến thời hạn, bất kể một ai cũng phải c·hết, đây là quy luật của tự nhiên. Giác ngộ này ta đã thấu qua!
Đơn giản nhất là, g·iết người thì phải có gan chịu tội. Tính kế người thì phải có tâm lý giác ngộ, bị kẻ khác tính kế g·iết lại.
Khi sinh ra có thể không công bằng, nhưng c·ái c·hết lại rất công bằng!
Muốn phá vỡ quy luật đó, cái đầu tiên là chấp niệm của ngươi phải lớn hơn cả ý chí của trời.
"Mệnh ta nằm trong tay ta, không phải tại ở ý trời!"
Mệnh Tại Y thôi cảm thán, c·hết thì c·hết chứ có gì mà phải lằng nhằng. Không làm gì thì mới c·hết, còn làm thì sẽ còn có cơ hội.
Thế là nàng liếc tới đám người, cười khan mà hỏi:
"Thế giới này… Rất thú vị đúng không?."
Chẳng chờ cho mọi người kịp hiểu, nàng ta từ nãy tới giờ lảm nhảm cái gì, chỉ thấy tay nàng cầm ấm rót xuống nền gỗ dưới chân.
Dòng nước nhẹ nhàng nước từ miệng ấm rơi xuống, hai màu tinh hoa đen trắng nổi lên.
Trước mặt tất cả mọi người, nó chậm rãi hòa nhập vào dòng sông thời gian, một điểm nhỏ xuất hiện rồi cuốn lấy hết thảy mọi thứ….
Không thời gian gấp khúc, Mệnh Tại Y hóa thành muôn vàn mảnh nhỏ, sau dần dung nhập vào vòng xoáy.
Lấy nơi nàng làm trung tâm, không gian bắt đầu vặn vẹo gấp khúc, mọi thứ ầm ầm sụp đổ.
Tương truyền rằng, không gian và thời gian song hành cùng nhau, nhờ vạn vật mà chuyển biến. Thời gian có thể đưa sinh mạng một người hòa nhập dòng sông, quay về lại nơi bắt đầu!
...