Chương 13: Chiều Hôm Nhớ Nhà
Khoé miệng Hàn Tông giật giật mấy cái, thật sự là hắn tức c·hết mất.
Hắn rõ ràng là người mới nhập môn, đâu có giống những đứa trẻ sinh ra ở đây. Bọn họ được chuẩn bị sẵn sàng từ khi còn bé, những thứ cơ bản đều thuộc nằm lòng.
Bỏ đi, Hàn Tông cũng không có lăn tăn quá nhiều, không biết có thể học, dù rằng tên dạy hắn không có tâm.
Đổ một viên thuốc ra lòng bàn tay, viên thuốc màu vàng sậm nhỏ như viên đạn nhựa. Hắn cầm lên ngắm nghía, đây chính là một trong những đan dược của thế gian này sao.
Hàn Tông lúc trước còn nghĩ đan dược ở tu tiên giả, phải to cỡ bằng đầu ngón chân cái cơ.
Hắn không chút do dự bỏ vào miệng nuốt xuống, hắn đoán mình chắc phải có tác dụng hoặc có thứ gì đó mà tên tóc dài kia muốn.
Bằng không y cũng không đơn giản cứu hắn, cho dud vậy, y đang nhìn hắn, có không muốn cũng phải nuốt.
Còn về cơ bản, dan dược này có độc hay không, hắn tạm thời không để tâm, đen thì phải chịu thôi.
Dược lực phát huy chậm rãi, cả người hắn cảm nhận như xung quanh có mỏng manh những dòng nước mát. Khi chạm qua bàn tay, lúc lại chạm qua mặt hắn.
Bỏ qua suy nghĩ vụn vặt, Hàn Tông cố nhập định cảm nhận, học theo tâm pháp, hắn chậm rãi làm quen với linh khí xung quanh.
Mỗi viên đan dược như vậy tác dụng chỉ có một canh giờ, đối với những kẻ đã có thể hấp thu linh khí thì không còn tác dụng.
Bởi vậy, đúng là nó chỉ dùng cho tân tu giả mà thôi, nguyên liệu bào chế rất dễ kiếm giá tiền lại rẻ.
Ban đầu để tập làm quen, cứ mỗi canh giờ trôi qua Hàn Tông lại nuốt vào một viên rồi nhắm mắt cảm nhận làm quen tiếp.
Dần dà qua một canh giờ, nhưng cảm giác cảm nhận vẫn còn thêm một lúc mới mất tác dụng.
Cứ như vậy, hai canh rồi ba canh, bốn canh. Thời gian phục dụng đan dược của hắn được kéo dài ra, cảm ngộ làm quen cũng đã tăng tiến.
Ban đầu chúng như những con ngựa bất kham, Hàn Tông phải tập khống chế được nó. Cuối cùng là điều khiển, dẫn dắt nó trở lên uyển chuyển như dòng nước, đi vào trong kinh mạch, thẳng tới đan cầu khí hải.
Khi những sợi tơ linh khí thiên địa đầu tiên đi vào đan cầu khí hải, Hàn Tông cố gắng chuyển hóa nó thành linh lực.
Một sợi tan biến... rồi hai sợi, ba sợi.
Thời gian cứ thế kéo dài thêm, từ lúc hắn phục viên thuốc đầu tiên đến lúc hắn dẫn dắt được linh khí vào đan cầu chuyển hoá, đã là bảy ngày.
Cơ thể Hàn Tông trước là tái nhợt, nhưng rất nhanh trên mặt có đã một hai tia khởi sắc, rồi dần hồng nhuận theo thời gian.
Đến ngày thứ tám, hắn đã chân chính có thể tự diễn, hấp thu linh khí vào đan cầu khí hải. Lúc này, Cảm Linh đan đã không còn tác dụng gì với hắn nữa.
Thật ra, cũng không phải là dễ dàng nắm bắt cảm nhận linh khí như thế.
Một phần nguyên do cũng là nhờ hơn nửa tháng qua, Hàn Tông tập tành cảm nhận mà không có dùng đan dược phụ trợ.
Đến khi chân chính dùng đan, tất nhiên là dễ dàng hơn đôi chút rồi.
Tân tu giả nhanh cũng phải mươi ngày nửa tháng, chính là không chịu mất mất vài ngày tập luyện truớc, bởi thế đi trước lại về sau.
Một số trưởng lão tông môn đối với thiên kiêu nhà mình, cũng thường có cách dạy phải luyện tập trước cho quen mới dùng Cảm Linh đan. Chính là để nắm vững nguyên lý, nện chắc căn cơ bước đầu tiên.
Hàn Tông đã vô tình đi trên con đường của thiên kiêu như thế.
Nói là vô tình bởi chẳng sách nào ghi chép lại kinh nghiệm rồi bán ra cả, không ai đem bí mật nhà mình đi bật mí.
Nhìn cơ thể không chút mệt mỏi qua gương, Hàn Tông đã có thể thấy bản mặt mình.
Tuy hơi gầy hốc hác, nhưng sắc thái đã hơn hẳn lúc trước rồi.
Hắn không cảm thấy đói, hắn nhắm mắt đoán cũng biết chính là do chỉnh bản thân mình đã hấp thụ được linh khí.
Cơ thể mình đã chính thức bước vào con đuờng tu hành, ngày hôm nay hắn đã là một tu giả rồi.
Hắn không biết đối với những tu giả khác ra sao nhưng với hắn, tu hành cũng chính là một loại công việc. Mà làm việc cũng cần có thời gian nghỉ ngơi.
Hắn không lao vào điên cuồng tập hấp thu như những kẻ khác, hắn là muốn thanh nhàn một chút. Dục túc bất đạt, bởi thế hắn chọn ra ngoài khách điếm dạo một vòng.
Nhắm mắt đứng ở trước cửa phòng, hắn cảm nhận ánh bình minh thật ấm áp, từng cơn gió thổi qua Hàn Tông, thật có cảm giác thân quen.
Rảo bước xuống quầy, hắn gặp rất nhiều khách nhân ở đây.
Nữ nhân ăn mặc kín đáo mà hoa lệ, trang nhã.
Nam nhân có kẻ rất công tử tiêu sái, cũng có kẻ hở ngực hở tay, thậm chí mặc khố hở cả cặp chân toàn lông lá.
Đúng là thế giới này vẫn có chút giống địa cầu, nam nhân vẫn chiếm ưu thế hơn, đối với cái này hắn không có bình luận gì.
Người ở đây đều dùng kim ngân trao đổi buôn bán giống như là tiền ở địa cầu vậy, phàm nhân mười kim ngân cũng là đủ làm cả một năm.
Ở trấn này thương nhân rất nhiều, bọn họ đều là ở đây chờ những dong đoàn đội hoặc là tán tu trong sơn mạch đi ra, đem đồ tới chỗ bọn họ bán.
Rất thực tế, hàng ở ngay địa phương như vậy giá cả sẽ rẻ hơn rất nhiều so với trong thành trì.
Thành trì nằm cách rất xa sơn mạch tránh thú triều phát sinh, vì thế đem tới đó bán, giá cả sẽ phải tăng lên do phát sinh thêm phí vận chuyển.
Thảo dược thường được cất trong một cái hộp nhỏ có khắc phù văn, nhằm tránh bớt dược lực bị giảm theo thời gian, thậm chí còn có thể mang về trồng lại được.
Dã thú không khác gì gia cầm gia súc, đều là g·iết thịt dành cho phàm nhân và tu giả nấu ăn. Ngược lại, yêu thú rất có giá trị.
Yêu thú còn sống giá trị sẽ rất lớn, có thể bán cho một số chợ nuôi.
Chính phường chợ lại phân loại sơ bộ rồi đem thu phục làm thú cưỡi, vật nuôi.
Hoặc bán lại cho một vài thế gia hoặc bang hội, tu giả luôn nghĩ ra ngoài có một con hổ đi bên cạnh sẽ yên tâm hơn nhiều.
Nếu yêu thú đ·ã c·hết, bán lại cho phường chế tác, có thể lấy da, răng, xương và móng mà chế tác thành v·ũ k·hí, giáp.
Cấp cao hơn nữa, chuyên dùng để chế pháp khí, thậm chí pháp bảo.
Tuy vậy, săn yêu thú cấp 3 cấp 4, hay cấp 5 không hề dễ. Tu giả có đôi khi lại bị chúng săn ngược, cơ thể tu giả chính là đan dược đại bổ với chúng.
Yêu thú mỗi cấp đều có ba giai, là sơ giai, trung giai và cao giai.
Tương ứng với tu giả có sơ kỳ, trung kỳ và hậu kỳ…
Chỉ có tu giả dưới Luyện Khí mới chia ra chín tầng, sau khi tiến vào Ngưng Khí, chỉ còn ba kỳ mà thôi.
Hàn Tông đi lanh quanh trấn cả buổi, hắn học hỏi thêm chút hiểu biết về thế giới này.
Trong cái quyển Sơ Lược Tu Giả dày cộm này cũng có giới thiệu.
Thế gian này phân chia tu giả tu hành làm nhiều loại, vô số người đều là không thể học hết được.
Bọn họ chỉ chuyên tâm lo tu hành loại mà mình có thiên phú nhất thôi.
Tu giả có
Tu giả kiếm đạo
Tu giả pháp đạo
Tu giả pháp thể
Tu giả bói toán
Tu giả phù chú
Tu giả trận pháp
Tu giả luyện đan
Tu giả luyện khí
Tu giả thuần thú
Tu giả pháp trận
Rất nhiều.
Bởi vậy mới thấy, không dễ gì mà có thể kiêm tu được hết.
Trâu bò lắm cũng chỉ tới năm loại mà thôi, Hàn Tông đọc cũng thấy đau đầu.
Nhưng mà dù nhiều như vậy, Hàn Tông nhìn qua cũng biết.
Một tu giả bắt buộc nhất vẫn là phải tu pháp đạo, nói câch khác là phải biết chiến đấu.
Một kẻ không có lực phản kháng, chính là một con gà béo.
Hàn Tông hiện tại chỉ mới chân ráo chân ướt bước bào tu hành, công pháp chiến đấu hắn không có.
Dù gặp đồng cấp, việc đầu tiên hắn nghĩ tới chỉ có thể là chạy.
Hàn Tông đứng trước cửa sổ gian phòng, ngẩng đầu nhìn trăng sáng.
Hắn lại nhớ đến lúc trước cũng ngồi ngắm trăng với Vương thẩm.
Hắn nhớ nhà, hắn ngâm một bài thơ ở địa cầu tặng Vương thẩm, bài Chiều Hôm Nhớ Nhà của thi sĩ Đỗ Thị Hinh(1)
"Vàng tỏa non tây, bóng ác tà,
Đầm đầm ngọn cỏ, tuyết phun hoa.
Ngàn mai lác đác, chim về tổ,
Dặm liễu bâng khuâng, khách nhớ nhà.
Còi mục thét trăng miền khoáng dã,
Chài ngư tung gió bãi bình sa.
Lòng quê một bước nhường ngao ngán,
Mấy kẻ tình chung có thấu là."
"Sẽ nhanh thôi, ta sẽ quay lại nơi đó."
Hàn Tông quay lại ngồi xếp bằng tiếp tục tu luyện...
....
(1) thi sĩ Đỗ Thị Hinh, hay còn codn danh xưng khác là bà huyện thanh quan.