Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Nhân Thường

Chương 12: Cảm nhận Linh Khí




Chương 12: Cảm nhận Linh Khí

Hàn Tông nhìn t·hi t·hể tên nam tử cầm kiềm nằm trên đất, gã c·hết thật thảm.

Mắt còn đang mở trừng, giữa ngực trái xuất hiện một lỗ bằng nắm tay, máu tươi vẫn còn đang phun ra.

Hàn Tông lạnh hết cả người, nhìn thấy n·gười c·hết trước mắt, tâm tình hắn thật sự hoảng loạn. Đây là lần đầu tiên trong đời, hắn được tận mắt chứng kiến.

Ngoài sợ hãi sẽ giống như tên nam tử này, vẫn là một thứ sợ hãi vô hình khác bao trùm lấy hắn.

"Ta đã nói rồi, ta thật sự là không hợp với cái thế giới đầy c·hết chóc này mà. Ta rất nhát gan vì vậy ta thích an nhàn, tại sao ông trời lại đưa ta đến cái thế giới này chứ?."

Đối với Hàn Tông mà nói, trả thù và g·iết người là hai khái niệm khác nhau.

C·hết đôi khi không giải quyết được vấn đề, hắn không phải kẻ máu lạnh, hắn sợ khi nhìn t·hấy x·ác c·hết.

"Nhìn đủ chưa? Muốn báo thù thì đi theo ta."

Tên nam nhân tóc dài nhìn Hàn Tông lạnh nhạt nói.

"Ta không đi liệu có được không? ta không muốn g·iết người".

Hàn Tông nhìn hắn sợ sệt nói, cảm giác như nhìn thấy tử thần trước mặt.

"Ngươi đoán xem?"

Nam tử nhìn Hàn Tông lắc đầu nói tiếp.

"Khi ngươi không có thực lực, kẻ khác sẽ xem ngươi như quân cờ. Khi ngươi có thực lực, ngươi lại xem kẻ khác như quân cờ. Ngươi có thực lực, lúc đó g·iết gã hay không ta không biết. Nhưng gã có cơ hội, nhất định sẽ g·iết ngươi. Để có thực lực không thể không g·iết người, ngươi nên làm quen với g·iết người đi, giờ thì đi theo ta".

Hàn Tông hiểu tên đó nói gì, hắn đọc nhiều truyện nên hắn có thể hiểu một phần nguyên do trong đó.

Thế giới cường giả vi tôn, không có nơi nào là không có máu, hắn hiểu cả thực tế cũng vậy.

Trong cái thế giới này, tu giả có thể g·iết phàm nhân mà không cần đền mạng.

Chẳng phàm nhân nào dám tìm tu giả nói lý, nhưng g·iết tu giả lại kết lên oán thù, có đôi khi phải bồi mạng cả gia tộc.

Phàm nhân và tu giả khác nhau không phải thực lực, mà là khác nhau về thân phận.

Một số người phàm còn mạnh hơn tu giả Luyện Khí, nhưng khi gặp vẫn là đi đường vòng, rất thực tế, người có thân phận liền có thực lực.

Ai cũng yêu quý sinh mạng bản thân, Hàn Tông cũng vậy. Đùa người cũng có giới hạn chứ đừng nói là đùa tu giả, bởi vậy Hàn Tông lẽo đẽo theo sau y.

"Đen đủi, tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa".

Hàn Tông lắc đầu thườn thượt.

Dù tên này không có ý tốt, Hàn tông hắn cũng là có lựa chọn khác sao? Y nói đúng, muốn báo thù phải có thực lực.

Cái bí mật của hắn phải chờ đến khi hắn có thực lực, khi đó sẽ có kẻ khác tự khắc nói cho hắn biết.



Hai người đi khỏi chưa tới nửa canh giờ, liền một bóng trắng khác xuất hiện tại gần t·hi t·hể.

Người này chính là Hàn Thanh Đại, y kiểm tra qua xác nam tử cầm kiếm, thần sắc y nhíu chặt thật lâu.

"Đối mặt g·iết được Hàn Lâm chỉ một chưởng, người này cảnh giới phải ngang ngửa ta. Thành Thanh Phong này cũng không tới mười kẻ thực lực như vậy."

Ông ta phân tích thành lời, rồi lại trầm ngâm thêm.

"Nhìn linh khí dao động tại v·ết t·hương, hẳn là công pháp Hoả thuộc tính. Hàn gia thuộc tính linh căn hầu hết Thuỷ, mấy lão già kia không phải. Mộc gia cũng có một lão già có linh căn thuộc tính Hoả. Còn nữa, không loại trừ có kẻ trong tộc câu kết với người ngoài, thậm chí nhờ đám đánh thuê...."

Hàn Thanh Đại đột nhiên sinh ra cảm giác lo lắng, bất an trong lòng.

Sự tình rời khỏi tâmd tay của ông, đã khiến ông nghĩ sang một hướng khác.

"Chắng lẽ ý trời là vậy? ta không tin không thay đổi được, dù không được cũng quyết không để Hàn gia bồi vào đó."

Ông ngẩng đầu nhìn trời, gương mặt có phần dữ tợn.

Thế rồi vọt đi trong màn đêm, ngay cả t·hi t·hể tên nam tử nằm kia ông cũng không ngó thêm lấy một lần.

Sự tình có chút phức tạp rồi, rốt cục là kẻ nào ngáng chân.

Ông vốn định đến đây bắt cá to, nào ngờ vẫn chậm một bước. Là do đã quá coi thường bọn họ, hoặc giả chưa tính tới lại có kẻ khác muốn nhúng chàm đây.



Lần đầu Hàn Tông có cơ hội khám phá tận tình thế gian này, hắn rất tò mò ngó đông nhìn tây.

Từ kiến trúc đến cây cối, đồ dùng lặt vặt. Hắn thấy có phần giống triều đình phong kiến quá khứ ở địa cầu, còn lại đại khái không khác là bao.

Trải qua mười ngày, đi qua nhiều thành trấn. Tên nam tử áo bạc dẫn hắn đến một trấn nhỏ, trấn này nằm gần dãy núi Trường Sơn Minh.

Dãy núi Trường Sơn Minh trải dài từ Bắc Bộ xuống tận Nam Bộ. Một mảnh liên miên vô tận, trong núi dã thú cùng yêu thú vô cùng nhiều.

Số người tới săn g·iết và tìm thảo dược đông không thể tả.

Thường thường cứ vài ba tháng, lại có một dong binh đội tổ chức đi vào sơn mạch một lần.

Bởi vì tài nguyên, không ít thế lực bỏ giá cao mua vào, cũng vì tài nguyên rất nhiều kẻ chịu mạo hiểm.

Những nơi này tụ tập rất nhiều tán tu, bọn họ đều là những kẻ thân không nhà cửa.

Hoặc có nhà không thể về, cũng có những kẻ chính là trong tông môn đi ra. Bọn họ không chịu về nhà mà lang thang đây đó tìm kiếm tài nguyên, nhằm tăng cường thêm tu vi.

Bởi vậy, lâu dần hình thành lên nhiều thế lực không nhỏ. Những thế lực này thường xuyên tranh đấu nhằm mở rộng địa bàn, chiêu binh mãi mã.

Bắt nạt kẻ yếu, xua nịnh kẻ mạnh.

Dãy núi Trường Sơn Minh rất dài, mà cũng là rất rộng,tạo thành bởi rất nhiều dải núi khác.

Tu giả hai bên đông tây muốn qua lại, ngoài đi đường vòng, thì có thể trả phí cực kỳ đắt đỏ cho truyền tống cự ly dài.



Cách còn lại chính là thuê dong binh đội hộ tống, giá rẻ hơn rất nhiều, bù lại nguy hiểm cũng rất lớn.

Nam tử tóc dài dẫn Hàn Tông tới một khách trọ tại trấn Trường Thọ. Nơi này vì phục vụ cho tu giả ở, nên vách ngăn cực kỳ kiên cố, mà phòng ốc lại rộng rãi vô cùng.

Ăn sáng xong, tên nam tử tóc dài mới quay lại nhìn Hàn Tông một lượt.

Hàn Tông có dáng vẻ gầy gọt vàng vọt, tóc cột đỉnh đầu bằng dây buộc, cộng thêm một bộ y phục nhàu bốc mùi.

Ngoài mấy điểm trừ đó ra, gương mặt hắn cũng coi là có chút sắc. Chăm bẵm tốt, khả năng sau này cũng là tiêu sái anh tuấn đấy.

Y rút từ túi ra, ném cho Hàn Tông hai quyển sách

"Ngươi hẳn là bị nhốt tới mức chưa có tu luyện qua lần nào đi. Một quyển là dạy hấp thụ linh khí cơ bản, quyển còn lại sau khi hấp thu được linh khí thì tu luyện. Sau này gọi ta là công tử".

Nam tử tóc dài cũng không có giải thích thêm, y đứng dậy đi ra ngoài khách trọ.

Hàn Tông mở một quyển sách nhỏ màu lam trên tay, trong quyển này giải thích tỉ mỉ cách vận hành hấp thu linh khí trời đất.

Quyển còn lại tên Hấp Huyết Hợp Linh Quyết, quyển này chỉ rõ cách chuyển hoá huyết khí kẻ khác thành linh lực cho bản thân.

Lấy Hàn Tông hiện tại, hắn xem kỹ mà vẫn mù tịt, chẳng hiểu rõ mô tê gì.

Quẳng sang một bên, hắn quay lại với quyển sách màu lam.

Nội dung rất là giống với một nửa đính kèm trong quyển Sơ Lược Tu Giả lúc trước hắn đọc.

"Tất cả vạn vật trong trời đất đều do thiên địa âm dương ngũ hành tạo hoá mà thành. Tất cả chúng ta, bao gồm cả linh khí hay linh lực, đều là một thể. Từ khởi nguyên huyễn hóa, bởi vậy đan cầu khí hải mới có thể chứa đựng linh khí, chúng ta mới có thế vận chuyển linh lực tăng cường bản thân, dần hoà nhập thiên địa."

Trong sách viết thêm:

"Ngồi thiền nhắm mắt

Tâm chi vi thuỷ

Từ từ hoà nhập

Cảm ngộ linh khí

Dẫn dắt hội tụ

Đi vào đan điền

Khí hải chuyển hoá

Tạo thành linh lực

Khí hải tràn đầy



Đan điền lột xác

Cảnh giới tăng cao

Sinh khí đổi mới."

Sách còn chỉ rõ huyệt vị toàn thân, kinh mạch chạy qua chỗ nào. Đan cầu khí hải ở đâu, làm sao cảm nhận.

Đọc một đoạn dài trên, hắn hiểu rằng, qua mỗi cảnh giới thọ nguyên tăng lên một bậc.

Chẳng qua hắn còn chưa có biết, quyển sách màu lam này chính là tâm pháp cơ bản nhất.

Chuyên dùng để hướng dẫn các tu giả mới bước chân vào con đường tu luyện, nói là tâm pháp cũng không hẳn.

Nhưng tất cả tu giả trên thế gian, bước đầu đều là phải học thứ này.

Bởi vì rất đơn giản, không phải cứ khoanh chân ngồi thiền định là linh khí liền có chân tự động chạy vào cơ thể cho bọn hắn chuyển hoá.

Linh khí giống như dòng nước, kinh mạch như máng nước. Nhưng phải kê máng đúng chỗ mới hứng được nước, thứ này chính là dạy như vậy.

Hắn bắt đầu ngồi khoanh chân, tâm cố như nước tới tận hai ngày sau. Vẫn là kết quả, chả cảm nhận được cái quái gì gọi là thiên địa linh khí cả.

Hàn Tông nhổ toẹt một bãi trên sàn.

Bà mẹ mấy cái truyện mình đọc, thằng nhân vật chính tu luyện đúng là linh khí có chân mà.

Nếu không phải có tên khốn kia vừa chui ở đâu về, trèo lên giường chằm chằm nhìn hắn. Thiếu điều Hàn Tông đã muốn nằm lăn quay ra sàn mà đánh một giấc rồi.

Canh ba ngủ canh năm thức, ăn bữa sáng xong lại ngồi cảm nhận linh khí.

Buổi chiều ăn một bữa xong lại ngồi cảm ngộ tới canh ba mới được đi ngủ.

Liền tù tì tận nửa tháng sau đó, mặt mũi hắn càng thêm hốc hác, đói ăn thiếu ngủ.

Hàn Tông thật muốn tìm tên công tử hỏi một phen, có phải ngươi đã bắt lầm một kẻ chưa mở linh căn như ta không.

Ngay cả hắn lúc xưa tin tưởng năm thành có linh căn, hiện cũng là còn một phần tự tin.

Bộp…

Một chiếc lọ màu đất từ trên tay y rớt xuống trước mặt Hàn Tông, hắn ngẩng đôi mắt thâm đen lên khoa hiểu nhìn y.

"Đây là Cảm Linh đan, dùng cho tu giả mới bước vào giai đoạn đầu tu luyện dùng để cảm ngộ linh khí. Nhờ đó mới hiểu làm quen được cách vận hành, chuyển hoá thiên địa linh khí."

Y dừng một chút, nhìn Hàn Tông đầy ý vị nói tiếp:

"Ta đọc trong sách nói từ thời thượng cổ tới nay, còn chưa có kẻ nào không dùng qua thứ này lại có thể tự mình cảm nhận thiên địa linh khí được đấy. Lần trước mang về thấy ngươi chăm chỉ, ta cũng không định nói."

Quả thật là vậy, trước thời kỳ thượng cổ, linh khí dồi dào, hoàn toàn có thể không cần dan dược phụ trợ.

Nhưng sau nhiều cuộc đại chiến của tu giả đại năng, một số linh mạch linh khí đổ vỡ đứt đoạn. Pha tạp cùng một số ác khí khác mà dần dần nhạt đi.

Sau này để cho thuận tiện, một vị đại năng đã tác ra đan phương, phỏng chế lại linh cảm linh khí, giúp cho tu sĩ mới nhập môn thuận tiện cảm ngộ.

Hàn Tông nghe xong lời này, liền là tròng mắt muốn rớt ra ngoài...

....