Chương 52: Vệ Binh Đội Đến Phúc Dược Sơn (1)
Khi A Mãnh biết Vũ Thanh là người của Vệ Binh Đội thì chẳng thể nói gì khác. Cậu ta chỉ có thể ngồi một góc, nhìn cô gái họ Lâm chống cằm, tỏ thái độ bất mãn vô cùng. Trong khi Tiếu Dương lại chẳng màng gì đến ai, cứ ụp mặt vào tô mì và húp rột rột.
Bầu không khí này khó xử thật.
A Mãnh liếc ra ngoài cửa sổ để tìm kiếm một chút không khí thông thoáng.
Bên ngoài là rừng cây liền kề san sát nhau tạo thành một khu rừng dường như to lớn vô tận. Thực chất, Phúc Dược Sơn vốn không hề xuất hiện trên bản đồ nước Tề là vì một lý do rất đặc biệt. Nơi đây không phải ở nước Tề.
Thậm chí cũng chẳng phải ở trên Thất Quốc.
Nó thuộc một Cõi khác hoàn toàn, được kết nối với Thất Quốc thông qua một Cổng dịch chuyển được bảo vệ cẩn mật bởi Thi Dược Phái. Đó cũng là lý do vì sao cây cối, thực vật nói chung và cả không khí cũng khác hẳn.
A Mãnh đã cố hít thở không khí trong lành để thoải mái. Nhưng vì chẳng thể quen nổi độ đậm đặc của linh khí trong không khí nên cậu ta thấy hơi chóng mặt.
Họ đang ở một toà nhà khác cách không xa Vạn Thất Tháp. Nếu so sánh thì toà nhà này khó mà sánh bằng căn phòng dưỡng sức ban đầu A Mãnh tỉnh dậy. Nhưng dựa vào kích cỡ và số tầng thì nơi này ăn đứt. Bởi nơi đây không chỉ được dựng lên để nghỉ ngơi dưỡng sức, nó còn đóng vai trò như một khu nhà khách hiếm khi đón tiếp được ai. Nên dù nó rộng và lớn đến mức hoàn toàn chứa đủ ba trăm người, hiện giờ nó chỉ chứa có ba mạng.
Và cả ba mạng ấy lại tập trung hẳn về một chỗ - phòng của Vũ Thanh. Tất cả là ý của Tiếu Dương. Cậu ta mang ba tô mì đến cốt để cả bọn cùng ăn cho vui. Thế mà cuối cùng Tiếu Dương lại tự ăn một mình hết. Bởi A Mãnh không nghĩ là mình nên ăn ở phòng người khác. Còn Vũ Thanh cũng chẳng buồn mà ý kiến gì. Cô ta chỉ đợi thằng nhóc họ Bạch ăn cho xong rồi rời đi. Hôm nay cô ta đã phải nói hơi nhiều lời rồi.
Có lẽ, họ chỉ nên im lặng cho đến khi thấy chán và ai về phòng nấy.
“Mà Vệ Binh Đội là cái gì nhỉ? Một môn phái à? Nghe lạ hoắc.”
Thế mà Tiếu Dương lại không im miệng. Lại còn hỏi đúng câu không cần hỏi nữa chứ. A Mãnh nghe thế vội vuốt trán, cố tìm từ để can ngan:
“À anh Dương ơi… chuyện này em không nghĩ là mình nên…”
“Không sao.”
Lạ một nỗi là Vũ Thanh lại chẳng tỏ ra khó chịu. Cô ta cắt lời A Mãnh khi nhẹ nhàng chải tóc bằng một chiếc lược gỗ. Đây là lần đầu hai tên thiếu niên thấy cô gái này xoã tóc ra, quả là một hình ảnh đầy nữ tính hiếm hoi. Tiếc là chẳng ai trong hai tên con trai quan tâm việc đó cả. Cả hai đều đang chờ những lời tiếp theo của Vũ Thanh.
“Vệ Binh Đội là một nhóm được tạo ra để các môn phái lớn gửi người của mình vào để hoạt động với mục đích chung là cùng bảo vệ những địa phận không thuộc riêng ai. Đồng thời bảo vệ sự an toàn của thường dân vô tội khỏi yêu quái và Ma Đạo. Có thể xem bọn họ như một hội nhóm hoạt động tự do dưới sự bảo trợ của những Đại môn phái về mặt vật chất và nhân lực. Họ không phải là một môn phái. Đến cơ sở hoạt động chính cũng không hề có cố định mà sẽ thường xuyên bị di dời bởi nhiều lý do. Mục đích hoạt động chính của họ là một hội nhóm cho những đệ tử các môn phái lớn có thể giao lưu, cùng nhau thực hiện các nhiệm vụ ngầm với mục đích bảo vệ sự an toàn của nước Tề trước những mối nguy hại tiềm tàng ở mọi nơi.”
Có thể nói Vệ Binh Đội là một tổ chức được tạo ra để bảo vệ sự an nguy của quốc gia này và thậm chí là cả Cõi. Nó đáng lẽ phải là nơi tụ họp của những anh tài vĩ đại nhất, độc nhất, những người như thế mới có khả năng bảo vệ Cõi này được.
“Nhưng thực tế hoàn toàn ngược lại. Nơi đó lại trở thành một bãi rác.”
Một bãi rác rất đỗi bốc mùi nữa mới ác.
“Mỗi năm, các môn phái lớn phải cử người của mình tham gia Đội. Thế mà hiếm bao giờ, nếu không muốn nói là “không” bao giờ họ sẽ cử những cá thể tài năng của mình đi cả. Bởi lẽ gia nhập Vệ Binh Đội sẽ trở thành người của Vệ Binh Đội, mãi mãi. Vậy thì làm sao họ có thể sẵn sàng đưa những hạt giống tốt nhất đi tham gia chứ? Tại sao lại không ném đi những kẻ vô dụng, yếu đuối, vô dụng mà vẫn chưa thể đuổi ra khỏi Tông môn vì ngại mất mặt?”
Họ ném đi thật. Ném thẳng vào Vệ Binh Đội mà chẳng hề đoái hoài gì đến những đệ tử yếu kém đó nữa.
“Một đội nhóm vốn được tạo ra để bảo vệ an nguy của mọi người lại là chỗ tập hợp những kẻ bị bỏ đi. Một đội nhóm vốn là nơi để các môn phái lớn có thể giao lưu và xây dựng quan hệ lại hoàn toàn bị xem như một bãi rác người.”
Một đội nhóm bị bỏ quên, bởi họ quá yếu kém để có thể làm gì.
Đôi khi bị gọi là một Tán tu - một Tu Tiên Giả không có môn phái lại dễ nghe hơn là thành viên của Vệ Binh Đội. Bởi có là một Tán tu thì kẻ ấy vẫn có khả năng là một người bình thường hoặc may mắn là thật sự siêu việt. Còn với thành viên của Vệ Binh Đội, những kẻ ấy chắc chắn phải là dưới mức tận cùng. Những kẻ đáng lẽ còn chẳng tự bảo vệ bản thân nổi.
“Vệ Binh Đội là một nhóm như thế đấy. Một lũ bỏ đi.”
Một đám cỏ rác.
“Và ta là một phần của lũ bỏ đi ấy.”
Một phần của bãi rác ấy.
Đôi mắt của Vũ Thanh nhìn chằm chằm về đôi chân không còn mấy lành lặn sau hai ngày phải chiến đấu trong bao tình cảnh khắc nghiệt. Cô ta có thể là một Tu Tiên Giả, vẫn có khả năng tự hồi phục siêu phàm nhưng lại mất rất nhiều thời gian. Thế mà trong căn phòng hiện giờ của cô ta lại có thêm hai kẻ khác, một trong số đó thậm chí còn chẳng phải Tu Tiên Giả nhưng dù chịu bao thương tổn, thì bây giờ A Mãnh lại lành lặn như thể chưa hề bị gì.
Nhưng Vũ Thanh không hề suy nghĩ gì về chuyện đó cả. Cô ta nhìn về đôi chân chỉ đơn thuần chỉ vì quá mệt mỏi trong việc nhìn thẳng.
Đây là Phúc Dược Sơn, trụ sở chính của Thi Dược Phái, nơi mà những cá thể siêu việt nhất sinh sống và tu luyện.
Nơi của những người may mắn hơn những kẻ như Vũ Thanh.
Thế mà cô ta lại bị chỉ huy của mình bỏ rơi, để một mình lạc lõng giữa nơi này.
Nặng nề quá…
A Mãnh nhìn vẻ mặt vô hồn của Vũ Thanh mà không biết nên nói gì. Vô thức, cậu ta cảm thấy hơi có lỗi (dù thật ra cậu ta cũng chẳng có lỗi gì). Suốt hành trình từ Vạn Thất Tháp đến nơi nghỉ cho khách này, họ đã gặp vài đệ tử chân truyền của Thi Dược Phái. Chẳng rõ có phải do bản thân đã quá n·hạy c·ảm hay không, A Mãnh lại có cảm giác như những người ấy đã đưa những ánh mắt khinh khi về phía cô gái.
Họ thậm chí còn bảo rằng Vũ Thanh nên yên phận làm th·iếp cho một tay nhà giàu nào đó còn hơn.
Từng có thời gian A Mãnh đồng tình phần nào với những tên đệ tử ấy.
Bởi việc Tu luyện không phải chuyện dễ dàng. Đó không phải là việc chỉ cần cố hết sức là sẽ làm được. Khả năng của mỗi người vốn đã khác nhau và khả năng tu luyện cũng như thế. Với những người không có khả năng nếu cứ cố chấp đi theo con đường này luôn luôn nhận quả đắng cho dù đã cố thế nào.
A Mãnh gọi những kẻ ấy là những kẻ ngốc.
Họ có thể có những Đạo tâm vĩ đại và thật sự nghiêm túc với nó nhưng nếu bản thân không có khả năng, không có sự hỗ trợ thì bản lĩnh đến đâu cũng sẽ chuôc lấy thất bại. Sự chán nản sẽ dần ăn mòn tâm trí họ.
Và những lựa chọn sai trái sẽ sớm tìm đến họ.
Bởi lẽ ai chẳng muốn đạt được Đạo tâm của mình? Không cách này thì cũng phải bằng cách khác. Họ nhất định phải đạt được.
Họ là Tu Tiên Giả mà.
Nếu là người thường có lẽ họ sẽ biết cách từ bỏ.
Và từ bỏ đôi khi lại là cách duy nhất.
Cách để tự giải thoát bản thân khỏi đau khổ.
Thế mà những gì họ nhận được cho toàn bộ những điều đó chỉ có thể là một sự khinh miệt khác. Cuối cùng là một c·ái c·hết nhục nhã.
Cái c·hết của cỏ rác.
Từ khi nào sự cố gắng vượt lên khả năng cá nhân lại là một thứ đáng khinh bỉ vậy?
Nhắm nghiền đôi mắt lại, A Mãnh cũng thấy thật đau đớn. Cậu ta thấy thương cảm cho Vũ Thanh. Đồng thời cũng thấy bất lực trước những tình cảnh này.
Cậu ta không biết phải làm gì ngoài im lặng.
“Nói gì chứ? Hiền Giả Cô Nương ngầu mà?”
Tiếu Dương mở tròn xoe mắt, miệng mở ra hỏi một cách rất ngây thơ. Đến độ A Mãnh phải há hốc. Còn Vũ Thanh chỉ khẽ ngoáy đầu lại. Tiếu Dương không nghĩ mình đang nói gì sai, cậu ta cứ thế nói tiếp:
“Nếu mà nói đến thứ bỏ đi thì những kẻ thất bại như tôi mới đúng. Trong khi tôi vừa b·ị đ·ánh đến lên bờ xuống ruộng, cô chẳng những bình yên vô sự mà còn bắt được một tên Ma Đạo gì đó phải không? Như thế thì sao bị gọi là bỏ đi được? Thành tích như thế còn hơn cả tám Trưởng lão Thi Dược Phái đánh mãi không thắng được một tên Ma Đạo khác. Ngầu quá còn gì!”
Tiếu Dương cười toe chỉ ngón tay trò của một đứa tám tuổi về bản thân khi nói những lời trên. Cậu ta vừa b·ị đ·ánh đến gần c·hết. Đúng hơn là Tiếu Dương đã gần c·hết không dưới hai lần chỉ trong một ngày qua. Và đó đâu phải điều gì đáng để tự hào đâu?
“Có sức mạnh to lớn để làm gì khi chỉ để nhận thất bại? Trong khi những người khác tuy yếu hơn lại vẫn hoàn thành được điều mình cần làm? Cô hiểu mà phải không Hiền Giả Cô Nương? Cô cũng biết điều gì là quan trọng nhất với một Tu Tiên Giả mà!”
Câu hỏi mà đáng lẽ ai cũng biết.
“Sức mạnh?”
Nhưng không phải ai cũng có thể trả lời đúng.
“Không.”
Vũ Thanh đã trả lời sai.
“Là Đạo Tâm. Điều quan trọng nhất của chúng ta, những Tu Tiên Giả là Đạo Tâm. Một kẻ luôn hướng về Đạo Tâm không bao giờ là một kẻ bỏ đi. Dù là kẻ yếu hay mạnh, chỉ cần hướng về Đạo Tâm là được. Và chỉ cần thế, không ai là một kẻ bỏ đi cả.”
“Đạo Tâm? Ha.” Vũ Thanh phì cười. Đôi tay đang vuốt mái tóc bắt đầu chậm rãi công việc của mình hơn. Đến một lúc thì dừng hẳn. “Có Đạo Tâm mà không có sức mạnh thì vẫn chỉ bị chà đạp mà thôi. Việc ta bắt được con yêu tinh kia chỉ là may mắn. Chỉ vì một kẻ như ta vốn điên sẵn nên không còn phải sợ thuật thôi miên của nó. Chứ nếu ta đổi chỗ với ngươi, thì ta chẳng chịu được nỗi một chém. Đạo Tâm vĩ đại đến mấy mà không có sức mạnh cũng chỉ là một kẻ vô dụng.”
Đó là sự thật.
Sự tồn tại của Vũ Thanh như khắc tinh của Mỹ Oa. Việc cô ta bắt được con yêu tinh kia chỉ đơn thuần là nhờ vào sự dứt khoát đến điên rồ của cá nhân mình. Đạo Tâm của cô ta thậm chí còn chẳng phải điều gì quá lớn lao. Thế thì mang cái đó ra chỉ để làm trò đùa mà thôi.
“Tôi chưa bao giờ bảo phải có Đạo Tâm vĩ đại thì mới tốt cả. Đạo Tâm là Đạo Tâm. Bất kể nó về cái gì, nó vẫn là Đạo Tâm. Vậy, Hiền Giả Cô Nương, Đạo Tâm của cô là gì? Cô có đang chiến đấu vì nó hay không? Và liệu cô có đạt được nó hay không mới quyết định được cô là người thế nào. Một Tu Tiên Giả tốt là người có thể đạt được điều mình muốn hay không!”
Tiếu Dương nói mà không hề vấp lấy một lần. Cậu ta như đã chuẩn bị sẵn những lời này. Dù cho thực chất cậu thiếu niên chỉ đang nói thẳng ra những gì mình đang nghĩ trong đầu
A Mãnh nhìn Tiếu Dương mà trầm trồ trong lòng. Cậu ta vốn ở cùng Tiếu Dương hơn ba tháng. Đa số thời gian Tiếu Dương đều là một kẻ lắm lời khó chịu hay kiếm chuyện… nói thẳng ra là hơi bố láo. Chứ còn một Tiếu Dương hiểu biết lý lẽ, có thể nói chuyện nghiêm túc về Đạo Tâm?
Anh ta có b·ị t·hương ở đầu vào hôm qua không vậy?
Trong khi đó, Vũ Thanh lại chẳng phản ứng gì. Cô ta chỉ ngồi đó. Đôi mắt màu xanh như đang nhìn về Tiếu Dương kia thực chất lại đang hướng về nơi vô định. Cô ta không phải không lắng nghe. Vũ Thanh nghe đủ tất cả, rõ từng lời Tiếu Dương nói ra.
Nhưng cô ta không thể đồng tình.
“Đúng là lý lẽ của những kẻ không biết gì.”
Trong mắt cô gái, Tiếu Dương vẫn là một tên nhãi có sức mạnh khủng kh·iếp chứ chẳng có gì hơn. Một kẻ có bàn tay vàng và được ban cho một thứ vĩ đại mà chẳng cần cố.
Còn trong tai Vũ Thanh, những lời kia chẳng có chút trọng lượng nào. Nó chẳng khác nào những lời nói hoa mỹ chẳng chút ý nghĩa nào ở thực tế.
Ở thực tế, phải có sức mạnh và vị thế thì mới có thể đạt được điều mình muốn.
“Ta nghe đủ rồi. Ngươi cũng ăn xong rồi thì ra khỏi đây hộ. Ta không ở đây để nghe các ngươi giảng đạo.”
Vũ Thanh nói một cách dứt khoát.
Cô gái họ Lâm cũng chẳng hề đoái hoài gì hai kẻ kia mà buộc mái tóc của mình lên thành chiếc đuôi gà. Xong, lại di chuyển đến bên cạnh một cánh cửa sổ khác ở gốc khác của căn phòng, ngồi xuống, ngắm nhìn cảnh vật.
Thấy những hành động kia thì có là một kẻ ngu ngốc trong giao tiếp đến vô cùng cực như Tiếu Dương cũng biết mình nên im lặng. Cậu ta chậm rãi, từ tốn dọn ba tô mì khổng lồ vốn soạn sẵn cho cả ba (nay đã bị ăn sạch) lại thành một chồng, rồi mang chúng đi ra ngoài.
Và không một ai nói thêm lời nào nữa.
Hai cậu thiếu niên rời đi.
Cô gái trẻ ngắm nhìn khung cảnh nên thơ trong cổ tích nhưng lại chẳng hề thấy gì, ngoài sự tối tăm mù mịt.
Thế mà đi chưa được ba giây, hai tên thanh niên lại ngay lập tức đá cửa đi vào. Tiếu Dương lại là người la um tỏi lên, phá vỡ khung cảnh chán nản.