Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Nhân Tâm Thiên Ý

Chương 51: Một Chiếc Bàn Và Hai Chiếc Ghế




Chương 51: Một Chiếc Bàn Và Hai Chiếc Ghế

Ở phía Tây của Vạn Thất Tháp, tầm hai trăm mét sâu vào trong một khu rừng trúc rậm rạp là một toà dinh thự rộng gần một mẫu đất (tầm hơn 3.5km vuông). Thoạt nhìn bên ngoài, nó như một toà nhà rộng lớn, vĩ đại, một chỉnh thể thống nhất nhưng thực chất bức tường gỗ bên ngoài chỉ là một hàng rào che chắn cho nội vi của cả toà kiến trúc này. Trừ những ao hồ, cây cảnh, phía sau bức tường cao hơn mười lăm thước có cả thảy ba toà nhà riêng biệt, to lớn nhất gồm:

Điện Kinh Các, một toà tháp cao một trăm thước với hơn mười tầng xếp chồng lên nhau. Đây là nơi cất giữ sổ sách, ghi chép công thức đan dược, công pháp tu luyện… của cả Thi Dược Phái. Thậm chí, nơi đây còn có công dụng như nơi truyền dạy của những Trưởng lão cho những Đệ tử chân truyền của mình. Thoạt nhìn tòa tháp cao to kia như một thư viện vĩ đại với mười tầng sách vở cả đời người đọc mãi chẳng hết. Nhưng thật ra bên dưới toà tháp ấy lại có hơn một trăm tầng khác cất giữ vô số sách vở khác được sưu tầm, bảo tồn từ tận thuở Hồng Hoang (Hồng Hoang: thời kỳ sơ khai nhất của nhân loại khi các nền văn minh chưa thật sự xuất hiện). Dù nếu so sánh với Đại Thư Viện của Sở Quốc, Điện Kinh Các của Thi Dược Phái chẳng sánh nổi một phần nhưng nơi đây vẫn có thể xem như là một kho báu vĩ đại mà bất kì Tu Tiên Giả nào cũng muốn được bước chân vào.

Đối diện Điện Kinh Các là một khu nhà rộng lớn, chiếm hơn hẳn một nửa diện tích của cả toàn bộ quần thể kiến trúc. Toà nhà ấy được xây dựng vuông vức, kiên cố và không hề có một tầng nào khác ngoài tầng trệt của nó. Nơi ấy là Phòng Luyện Đan của Thi Dược Phái. Nói đúng hơn, đó là Phòng Luyện Đan Trung Tâm của Thi Dược Phái.

Nếu nói biển cả là nơi sản sinh ra sinh vật biển như cá, tôm, mực,... Thi Dược Phái là nơi tạo ra phần lớn đan dược không chỉ cho nước Tề mà cả các nước lân cận. Nên nếu tính toàn bộ số lượng phòng luyện đan của môn phái này trên cả Thất Quốc thì chắc phải lên đến con số hàng ngàn. Nhưng nếu nói đến Phòng Luyện Đan Trung Tâm thì chỉ có một và độc nhất chỉ một. Lý do khiến toà nhà vuông vức kia đặc biệt chính là vì thứ đặt ở trung tâm nó. Một lò luyện đan khổng lồ, lớn gấp hàng trăm lần so với một lò luyện bình thường, được đặt trên Long Mạch tích tụ linh khí đậm đặc nhất từ lòng đất. Lò luyện đan ấy có thể điều chế ra những loại đan dược tốt nhất, mạnh mẽ nhất mà không thể tạo được ở bất kì đâu dù có đủ các nguyên liệu tương tự. Ở Cõi này thường tương truyền rằng cứ mỗi ba trăm năm, lượng linh khí tích tụ ở lò luyện đan khổng lồ ấy sẽ đủ mạnh để tạo ra viên Trường Sinh Dược khiến bất kì ai uống vào sẽ trường sinh bất tử, trẻ mãi không già. Thật hư của lời đồn ấy thì chẳng ai rõ, nhưng bất kì viên đan dược nào được điều chế từ lò luyện ấy đều sẽ đáng giá cả gia tài, cho dù nó chỉ là viên thuốc tăng lực bình thường với công thức đơn giản nhất.

Chỉ cần sở hữu một viên đan có nguồn gốc từ phòng luyện đan này, kẻ ấy chắc hẳn không hề tầm thường. Đó chỉ là danh tiếng hão chẳng giúp được gì. Thế mà vẫn khối kẻ sống c·hết để có được bởi độ hiếm của vật phẩm ấy.

Dù thực chất, lý do để thuốc luyện từ lò này hiếm khi bị tuồng ra ngoài là vì từ lâu chẳng ai dám động đến cái lò luyện đan khổng lồ. Nói đúng hơn, lò luyện này từ lâu đã trở thành một phòng luyện công, nơi cho những Trưởng lão Thi Dược Phái đến hấp thụ linh khí chứ chẳng ai luyện đan ở đây bao giờ, trừ khi có dịp gì cực kì quan trọng.

Cuối cùng ở giữa, nằm xa nhất từ cổng chính là Đại Điện - nơi những Trưởng lão, Đại trưởng lão và Chưởng môn sẽ tụ họp, làm việc, nghỉ ngơi. Thoạt nhìn nơi này không hề có gì quá đặc biệt so với hai toà kiến trúc còn lại, kể cả khi bước được vào bên trong thì sẽ có một cảm nhận khác hẳn.

Toà nhà này có cả thảy bốn tầng. Ở tầng dưới cùng là nơi truyền dạy, luyện tập của các Trưởng lão và Đệ tử chân truyền. Khác với phòng luyện tập ở Điện Kinh Các, mỗi phòng ở tầng cuối được yểm một loại bùa đặc biệt khiến nơi ấy chuyển hoá thành một môi trường như ở ngoài tự nhiên. Từ dưới biển sâu nghìn thước, đến đỉnh núi cao lạnh toát hay những Cõi cách xa Thất Quốc vài trăm cổng dịch chuyển đều được tái dựng ở mỗi phòng, cả những sinh vật tự nhiên nơi ấy cũng có mặt. Có thể xem phòng học ở Điện Kinh Các là nơi trau dồi kiến thức, còn ở tầng cuối Đại Điện là nơi khổ luyện cả từ thể chất lẫn tinh thần của những cá thể ưu việt nhất Thi Dược Phái.

Lên tầng thứ hai, đó là nơi ở của những Trưởng lão. Dù thực chất, các Trưởng lão của Thi Dược Phái hiếm khi ở phòng mà mình được môn phái cấp cho. Họ, những người mạnh và thông thái nhất nơi đây luôn có sẵn những Động Phủ - nơi ở kín đáo để tu luyện, trồng trọt hay làm bất cứ việc gì họ muốn một cách kín đáo. Còn ở đây thì họ chỉ hay dùng như một địa điểm tụ họp, gặp mặt học trò hay bạn hữu trong môn phái.

Tầng thứ ba của Đại Điện là một nơi được bảo mật cực kỳ kĩ lưỡng. Bởi lẽ nơi ấy vốn dĩ chẳng tồn tại. Từ bên ngoài nhìn vào Đại Điện thực chất chỉ có ba tầng kể cả tầng trệt. Lý do là vì đây là nơi chứa đủ thứ bảo vật từ quý đến quý đến mức chẳng ai nghĩ vật ấy có tồn tại trên đời. Mặc dù đa số những bảo vật ấy được gắn mác “không được sử dụng dù với bất kỳ mục đích hay lý do gì” nhưng nó vẫn không hề bị tiêu huỷ. Bởi đa số chúng đều là di vật do những vĩ nhân Thi Dược Phái để lại. Và trong số những luật quan trọng nhất của Thi Dược Phái, có một điều luật khá làm khó nhau: không ai được dùng những bảo vật của những tiền bối trong môn phái. Thành ra, biết bao báu vật chỉ để đó, làm vật trưng bày, thỉnh thoảng được mang ra giảng dạy và làm mục tiêu phấn đấu cho các thế hệ sau.

Cuối cùng, là tầng thứ tư, nơi ở của Chưởng môn.

Chỉ đơn thuần là thế, nơi Chưởng môn Thi Dược Phái nghỉ ngơi và làm việc. Một căn phòng không quá bốn mươi mét vuông, gọn ghẽ bởi lẽ chẳng có gì ngoài một cái bàn và hai chiếc ghế, cạnh đó là một chiếc đèn tự động phát sáng được treo ở trên trần nhà.

Chỉ thế.

Căn phòng của đương kim Chưởng môn Thi Dược Phái chỉ có một cái bàn, hai chiếc ghế và một chiếc đèn.

Thậm chí còn tệ hơn cả phòng của bọn đệ tử ngoại môn.

Mặc đôi khi chẳng rõ vì sao nơi đáng lẽ quan trọng nhất môn phái lại… đơn giản đến vậy. Dù biết thừa gã đàn ông cao to cơ bắp đứng trước mặt mình không bao giờ dùng nơi này để làm việc nhưng…

Chí ít cũng trang trí một chút đi chứ? Ít ra thì trước đây còn có đến năm sáu cái ghế khác. Đồ đạc cũng đầy đủ lắm mà?

Mặc bất giác thở dài. Có lẽ cũng vì vậy mà Thục Phong buộc phải lên tiếng:

“Nhóc biết vì sao ta kêu lên đây không?”

“Không.”

Mặc bị ăn đấm.

Một cú vào má trái, khiến mặt méo hẳn sang một bên, áp lực của nấm đấm mạnh đến độ đẩy ngã gã Đại trưởng lão ngã nhào ra sau, lăn vài vòng trước khi lồm cồm ngồi dậy được.

“Cái quỷ…”

“Mày bị điên à Mặc!” Chưa để gã bị đấm hiểu chuyện gì đang xảy ra, vị Chưởng lão ngay lập tức quát. Ngón tay trỏ của y chỉ thẳng vào Mặc. “Mày có thể chơi cái trò giả thần giả thánh đi huỷ tu vi người khác, g·iết bọn Ma Đạo thế nào ta cũng chẳng quan tâm. Nhưng đừng nghĩ ta không ở đó thì qua mặt, muốn làm gì thì làm!”

“Lại gì đây ông thần?”

“Lại gì à? Đừng có giả vờ! Mày lại nuốt cái viên thuốc khốn nạn đó nữa phải không? Dù có cách vạn dặm, chỉ cần mày còn ở cái Cõi này thì ta có thể nghe được nhịp tim của mày đấy!”

“À.”



“Đừng có “à” với ta!”

Và Mặc lại bị vả tiếp một cái nữa. Nhưng lần này hắn đã kịp đưa tay ra đỡ.

Dù kết quả là gãy luôn cả tay nhưng ít ra thì hắn không bị đấm vào mặt.

“Bình tĩnh nào đồ não cơ bắp. Nếu tôi không uống Viêm Minh Hoá Dược thì làm sao cản được Quang Mộc chứ? Anh bảo tôi để cái tên đó muốn làm gì thì làm rồi để chuyện to ra hay gì?”

“To ra thì ta dọn được.” Thục Phong tự tin vỗ ngực, dõng dạc đáp. “Ta đã đánh nhau với cái cây đó cả vạn lần rồi. Chả lần nào ta thua cả thì mắc gì phải sợ!”

“Tử chiến?”

“Làm gì mà tử chiến được khùng à?”

“Hèn gì Quang Mộc nhường anh.”

“Muốn ăn đấm nữa hả?”

“Thôi bỏ qua đi.” Mặc thở dài một cách chán nản. Bản thân gã Luyện dược sư cũng chẳng muốn tiếp tục cuộc tranh cãi này. “Nếu anh muốn mắng vì tôi đã dùng Viêm Minh Hoá Dược thì chuyện cũng đã rồi. Có mắng có đánh thì cũng thay đổi được cái gì đâu cơ chứ? Thuốc cũng đã uống, Quang Mộc cũng đ·ã c·hết. Chuyện xong cả rồi.”

“Không. Chuyện này phải nói cho ra nhẽ.” Thục Phong khoanh hai tay lại, làm lộ rõ nửa thân trên đồ sộ của mình. “Nhóc biết thừa viên thuốc quỷ đó sẽ g·iết c·hết nhóc còn gì? Lần trước trước ta đã bỏ qua cho rồi, nhưng lần này thì ta nhất định không cho qua nữa.”

Mặc lắc đầu. Lúc ở Vạn Thất Tháp hắn đã không muốn gặp Thục Phong không chỉ vì vị Chưởng môn này kiểu gì cũng sẽ can thiệp vào việc của mình. Mà thật ra, hắn không hề muốn gặp gã cao to họ Vũ.

Hắn biết tỏng là kiểu gì mình cũng phải đối mặt với cuộc trò chuyện không đáng có này.

“Tôi nói rồi. Nếu không cố hết sức cản Quang Mộc, không những tôi hay Thi Dược Phái mà cả nhóc An cũng phải liên luỵ. Nếu phải chọn thì tôi sẽ chọn cách an toàn nhất cho nhóc An.”

“Kể cả phải c·hết?”

Mặc không đáp. Không phải vì hắn không trả lời được câu hỏi này. Hắn hoàn toàn trả lời được, một cách dứt khoát. Nhưng hắn không làm. Bởi nếu trả lời, cuộc đối thoại này chỉ có thể trở nên căng thẳng hơn.

Hắn không muốn thế. Hắn không ở đây để tranh cãi. Không phải với người này.

Thế nên Mặc nhắm mắt lại. Hắn cố làm dịu cái đầu của mình, bằng cách tiếp tục giữ im lặng.

Hắn để người kia nói tiếp.

Thục Phong nhịp chân lên mặt đất từng nhịp vội vàng. Vị Chưởng môn cũng đang cố giữ bản thân bình tĩnh.

“Nghe này.” Thục Phong đặt một tay lên vai Mặc một cách nhẹ nhàng. Tông giọng của vị Chưởng môn lần đầu tiên được hạ xuống kể từ khi bước vào căn phòng này. “Ta biết là nhóc muốn bảo vệ cốt nhục của Minh nhưng cũng nên nhớ, chính nhóc cũng là em trai của hắn đấy. Nhóc nghĩ cứ ném cái mạng mình đi như thế thì anh của nhóc sẽ thấy vui à?”

Mặc không trả lời.

Thục Phong thấy thế thì lắc nhẹ đầu. Y cũng không muốn để lần gặp mặt đầu tiên sau hơn một năm trở nên nặng nề đến vậy.

Chẳng ai muốn thế cả.

“Thôi, còn sống là tốt rồi.” Thục Phong vỗ nhẹ tay lên vai Mặc một phát rồi xoay mặt về phía chiếc bàn gỗ. Y ngồi xuống một chiếc ghế. “Mà kể ra thì nhóc còn sống sau tận hai lần nuốt cái thứ thuốc quỷ đó. Thế quái nào hay vậy? Ta từng thấy một đứa chỉ nuốt một viên mà đ·ã c·hết tức tưởi sau mười phút lên đồng rồi.”

Nghe thấy câu hỏi, thái độ mệt mỏi trên mặt Mặc biến mất, chuyển sang vẻ bất cần thường thấy của mình. Hắn nhún vai.

“Ai biết?”



“Đừng có nói chuyện trả treo kiểu đó thằng nhãi! Ta đang hỏi nhóc ổn không. Hay là Đan điền tan nát cả rồi?”

Trán Mặc lại khẽ cau lại.

“Vẫn ổn, chẳng sao cả. Dựa theo như tôi tính toán thì chắc uống hai viên nữa Đan điền mới nát. Lúc đó mới c·hết được.”

“Không có lần tiếp theo đâu, đừng có nói là tận hai lần nữa. Làm gì cũng được, đừng có tự g·iết bản thân giùm.”

“Nhưng không phải ai cũng thế sao?”

Nói đến đây, Mặc châu mày nhìn về phía Thục Phong. Tuy đã hơn một năm không gặp, hắn vẫn nhớ từng vết thẹo không thể lành trên người vị Chưởng môn này nằm ở đâu. Và giờ đây không chỉ những vết cũ, hằn lên trên ấy lại là vô số những vết mới, đè lên, bắt chéo, làm mọi thứ trông còn loang lổ hơn cả trước nhiều lần.

Vị Chưởng môn lại nhướng cong đôi lông mày dày rậm chỉ một sắc đen độc nhất ấy, đưa ánh nhìn của mình về Mặc. Y hiểu ý của gã Luyện dược sư. Và điều đó không hẳn là sai.

Cả hai người họ đều đang tự g·iết c·hết chính mình.

“Không nói về chuyện này nữa.”

Thục Phong cuối cùng cũng nói điều mà Mặc mong chờ từ lâu. Cả hai người họ đều thở phào nhẹ nhõm, đồng loạt, cứ như vừa trút hết gánh nặng trong người ra cả.

“Thế khi nào nhóc cưới đây Mặc?”

Mặc bị sặc, sặc khi đang thở, sặc không khí, sặc ná thở. Hắn phải ho gằn lại một tiếng cực kì to mới có thể giữ được bình tĩnh trở lại.

“Cái quái gì nữa đây? Bộ hết chuyện để nói à? Biết bao nhiêu chuyện quan trọng mà lôi cái chuyện này ra làm gì?”

“Chuyện này quan trọng nhất.” Thục Phong đáp một cách chắc nịch. “Kẻ thù của Viêm Gia đã bị tiêu diệt hết. Nhóc cũng đã đến tuổi cưới vợ sinh con từ lâu rồi, sao không đẻ một đứa để nối dõi tông đường, duy trì gia tộc?”

“Coi ai nói kìa? Gần hai trăm tuổi đầu rồi anh cũng đã có vợ con gì đâu? Suốt ngày ve vãn con gái nhà này đến nhà khác rồi cũng đã ra cái gì đâu mà nói?”

“Khác chứ!” Thục Phong chề môi. “Vì ta đây yêu mọi cô gái trên cõi đời này nên nếu chỉ cưới một cô thì lại bất công với phần còn lại của Cõi này lắm. Nếu cưới nhiều vợ thì cũng phải phân thứ th·iếp, cũng chẳng được nốt. Nên để đảm bảo sự công bằng, ta sẽ không cưới vợ!”

Đừng có nói cái văn khốn nạn đó ra ngoài kẻo bị đ·ánh c·hết đấy…

Mặc chỉ dám nghĩ thế chứ cũng chẳng thể nói thẳng. Bởi lẽ hắn biết thừa Thục Phong chỉ nói đùa chứ cũng chẳng phải là thật. Nếu là một người thường, việc không lấy vợ đó là chuyện rất bất thường trừ khi kẻ ấy thật sự kém cỏi, nghèo hèn. Trong trường hợp của Thục Phong thì y lại khác hẳn. Họ Vũ vốn là một trong những kẻ mạnh nhất Tề Quốc này nếu không nói là mạnh nhất vào thời điểm hiện tại. Đồng thời y còn là Chưởng môn của môn phái lớn thứ hai nước Tề về sức ảnh hưởng, thậm chí hơn cả thế, Thi Dược Phái còn vươn tầm ảnh hưởng đến khắp mọi nơi trên toàn Cõi. Nên nếu xét về tổng thực lực chứ không chỉ nói riêng phần ở nước Tề, Thi Dược Phái dư sức ăn đứt Mạc Giả Cốc.

Thế lý do vì sao Thục Phong không có vợ? Tất nhiên không phải vì cái lý do nhảm nhí ở trên.

Mà là vì y không thể.

Một người mang trên mình trách nhiệm của một Đại môn phái đã rất là quá sức con người, nhất là với Thục Phong - một kẻ chưa tròn hai trăm tuổi, thế là quá trẻ so với những Chưởng môn Đại môn phái khác. Việc lập gia đình với một người như vậy gần như là không thể.

Nên dù rất muốn, họ Vũ vẫn mãi không có một người vợ nào. Thậm chí đến cái đời trai trong trắng vẫn còn y nguyên như mới.

Cho dù Đạo tâm của Thục Phong có là “cưới vợ đẹp, hiền” đi chăng nữa thì nó cũng sẽ chẳng thể thành sự thật trong một khoản thời gian ngắn.

Trừ khi…

“Nếu nhóc muốn ta cưới vợ thì ngồi ghế Chưởng môn đi.”

“Không.”

“Chậc. Hết thằng anh đến thằng em cũng né. Nếu thế thì sao không tận hưởng cuộc sống bằng cách lấy vợ rồi sống một đời vui vẻ một chút đi chứ? Đúng là có phúc mà không biết hưởng.”



Đến giai đoạn giận lẫy rồi.

Lúc nào cũng vậy. Sau khi nói chuyện nghiêm túc gì đó căng thẳng, Thục Phong sẽ nói chuyện phiếm rồi lại than vãn (một cách gián tiếp) rằng mình đang khổ thế nào và Mặc đang sướng ra sao. Xong hết rồi thì mới có thể vào chuyện chính.

“Mà về việc của bọn Hắc Ưng Đạo. Nhóc đừng tham gia nữa được không?”

“Được.”

“Làm ơn… Hử?” Thục Phong định tiếp tục thuyết phục Mặc thì bỗng dưng cứng họng. “Khoan. Nhóc chịu rút lui thật à?”

Đôi mắt màu xám như những đường gân lẫn màu linh khí đặc trưng của Thục Phong nheo lại. Y đang không tin. Thế là vị Chưởng môn bắt đầu quan sát, lẫn lắng nghe…

“Ừ. Thật.” Mặc gật đầu xác nhận lại thêm lần nữa mà chẳng có chút chần chừ. “Giờ đã đến đây thì nó là việc của anh rồi. Tôi cần được nghỉ ngơi cái đã.”

Lời nói, hành động, sắc mặt là thứ rất dễ làm giả. Dường như những phương pháp cơ bản nhất để xác định ai đó đang nói dối hay không đều là quan sát những điều trên, nếu họ không biết câu trả lời chính xác là như thế nào.

Nhưng trái tim thì không. Trái tim không biết nói dối.

Thục Phong có thể lắng nghe được trái tim của không chỉ Mặc mà của tất cả những đệ tử từ nội môn đổ lên trong Thi Dược Phái. Mọi thứ từ tình trạng đến vị trí của mọi đệ tử đều được Thục Phong biết rõ thông qua nhịp tim của họ. Đó là một đặc quyền, đồng thời cũng là gánh nặng của Chưởng môn môn phái này mà chỉ những người thật sự xứng tầm mới có thể được dùng.

Bởi nếu nó được trao cho một kẻ vô trách nhiệm, tính mạng của những đệ tử Thi Dược Phái, những Luyện dược sư - những kẻ luôn bị kẻ khác dòm ngó, hãm hại chắc chắn sẽ không được bảo toàn.

Đó cũng là lý do vì sao chỉ ngay sau khi bị nhóm ba kẻ Hắc Ưng Đạo t·ấn c·ông, thì gần như ngay lập tức, tám vị trưởng lão đã có mặt để ứng cứu.

Dù có xa đến đâu, hay thậm chí là gần đến mức đối diện, Thục Phong đều biết rõ trái tim của kẻ đã nguyện trung thành với Thi Dược Phái đang hướng về nơi nào.

Nó không nói dối.

Đó là một kết quả đúng. Mặc hoàn toàn không nói dối. Thục Phong cũng đã xác nhận được thông qua việc lắng nghe.

Còn lý do ư?

Đó là vì trận chiến đêm qua với Quang Mộc. Dù Thục Phong đã mạnh miệng rằng mình đủ khả năng cản cái cây yêu tinh ngàn năm ấy lại, thực chất trong lòng y cũng biết rõ đó chẳng phải chuyện dễ dàng gì. Bởi lẽ đến Viêm Minh còn phải lo ngại ít nhiều thì sao một kẻ thế chỗ tạm thời như Thục Phong lại có thể?

Ừ. Sao y lại có thể dễ dàng xuống tay với bạn bè của mình chứ…

“Mặc, nói ta nghe…” Thục Phong khẽ nhắm đôi mắt mệt mỏi của mình lại. Những ngày qua của y vốn đã quá dài, giờ khi nhắc đến một cái tên cũ, họ Vũ lại thấy thật đau xót. “Tên đó… đã cười chưa?”

“Tên đó” ở đây là Quang Mộc. Với một con yêu tinh, lại là yêu tinh loại thực vật thì cười là điều không thể. Nhưng nếu được áp với kẻ mà tối qua Mặc đã phải t·hiêu r·ụi hết lần này đến lần khác mà vẫn cố chống trả, họ Viêm lại phải gật đầu.

“Có.”

Đã cười và đã khóc. Đã tức giận, đã vui mừng. Đã bối rối, đã thông suốt.

Đã c·hết.

Và đã sống.

“Thế thì tốt. Nhóc nghỉ ngơi đi.”

“Vâng.”

Mặc chậm rãi rời đi. Hắn đã dừng lại ở ngay cửa, khẽ nhìn về phía Thục Phong vẫn ngồi yên vị trên chiếc ghế, ở giữa căn phòng trống trải ấy.

Hắn đã luôn tự hỏi vì sao căn phòng này lại buồn chán đến vậy.

Đến khi chiếc ghế ngay cạnh Thục Phong đột nhiên biến mất theo mây gió, ít nhiều thì Mặc cũng đã hiểu.

Có lẽ là vậy…