Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Nhân Tâm Thiên Ý

Chương 41: Sống




Chương 41: Sống

“Đạo tâm của ngươi là gì hả Quang Mộc?”

“Hả?”

Họ, Viêm Minh và Quang Mộc chỉ mới gặp nhau có ba lần. Tuy đã hợp tác bảo vệ được sự yên bình của phần phía Nam của Hắc Lâm nhưng cũng chẳng thể gọi là thân thiết. Thế mà Minh lại hỏi cái cây yêu tinh cái câu hỏi n·hạy c·ảm này. Quang Mộc tất nhiên chẳng thể giấu nổi vẻ ngạc nhiên mà rung nhẹ cái thân thân khổng lồ.

“Ngươi có âm mưu gì với ta à tên họ Viêm?”

Kẻ mệnh danh Viêm Thánh là một tên mạnh kinh khủng, Quang Mộc biết điều đó nên bản thân nó đang đề phòng hết mực. Bởi lẽ việc mang Đạo tâm ra để bàn luận chưa bao giờ là một chuyện dễ dàng gì. Nếu có thì chỉ có hai lý do, một là kẻ hỏi muốn g·iết kẻ được hỏi, hai là kẻ hỏi muốn nhục mạ kẻ được hỏi rồi g·iết. Nói chung là sẽ có g·iết nhau.

Thật ra còn trường hợp thứ ba. Mà cái trường hợp này chỉ áp dụng với người thân thiết với nhau thì mới dễ dàng chia sẻ. Còn với hai người này thì đâu có quen thuộc gì? Thậm chí Quang Mộc còn tưởng Viêm Thánh là tên thật của Minh luôn ấy chứ.

“Muốn g·iết ta à?”

Nhưng Minh nghe câu hỏi vang vọng trong đầu lại liền cười ha hả.

“Ta không có âm mưu gì cả. Cũng chẳng có định làm hại ngươi đâu!” Y vẫy tay tuyên bố chắc nịch. “Chỉ là mọi Tu Tiên Giả trên đời đều có một Đạo tâm cả. Và ta muốn biết của ngươi là gì thôi.”

“Ta thậm chí còn chẳng phải Tu Tiên Giả.”

“Nhưng ngươi có Đạo tâm đúng không?”

“Không.”

Minh cứng họng.

Quang Mộc thấy kẻ kia có vẻ hơi lúng túng thì bèn nói tiếp.

“Ta không giống các ngươi. Ta sống bao lâu nay đến quên cả thời gian cũng vì không ham muốn, đam mê những thứ mà mình đáng lẽ sẽ chẳng có. Bao nhiêu sinh mạng ta quen biết đã mất trong cuộc Đại Chiến Yêu Tinh theo như cách các ngươi gọi rồi. Ta thấy chẳng có lý gì mà phải có “Đạo tâm” rồi c·hết đi như thế.”

“Đại Chiến Yêu Tinh? Cái đó phải được ba trăm năm rồi đấy. Ngươi sống được bao lâu rồi Quang Mộc?”

“Chín trăm năm.”

“Ồ?”

“Ngươi không tin à?”

“Không, ta tin. Chỉ là…” Minh gãi trán cười gượng, giọng của y có hơi kéo dài ra như lựa lời khó nói. “Ngươi có hơi yếu so với một yêu tinh sống gần ngàn năm đấy. Mà không, ta không có ý xúc phạm.”

Minh giơ hai tay ra trông rất thành tâm. Vì quả thật, gọi nhau là yếu cũng là một loại sỉ nhục dễ dẫn đến đánh nhau. Viêm Thánh sống bao lâu nay đã gặp không ít kẻ nổi điên lên vì bị chê yếu.

Chuyện đó thật ra cũng dễ hiểu. Với một Tu Tiên Giả, việc mạnh yếu ra sao luôn phụ thuộc vào Đạo tâm của chính bản thân kẻ ấy. Thế thì lại quay về cái vấn đề xúc phạm Đạo tâm của nhau, thế là đánh đấm. Nghe như những chuyện kì quặc so với người thường, những vụ ấy lại như cơm bữa với các Tu Tiên Giả.

“Nếu so với những kẻ sống ngàn năm, thì có bao kẻ còn sống hả Viêm Thánh?”

“Ừm… ba? Tính cả Đệ Nhất Tu Tiên giả và ngươi thì năm. Nếu ở đâu đó khác ngoài Cõi này thì ta không rõ.”

“Thế là ngươi hiểu ý ta rồi đấy.”

“Hiểu rồi. Ngươi nghĩ việc “sống” là việc quan trọng nhất, là Đạo tâm của ngươi chứ gì.”

“Phải.”

“Thế thì ngươi nhầm thế nào là “sống” rồi. Như ngươi thì đã bao giờ là “sống” đâu hả Quang Mộc.”

Quang Mộc đã định đi ngủ, hay chí ít là thực hiện việc tạm dừng đa số hoạt động liên quan đến Tinh và nghỉ ngơi. Thế mà khi nghe thấy lời nhận định đầy kì quặc, cái cây yêu tinh lại tỉnh táo dù đã quá mệt mỏi sau trận chiến vừa kết thúc khi nãy.

Nó quan sát kẻ mà người đời gọi là Viêm Thánh. Một gương mặt đầy tự tin. Đó lại không phải là một kẻ ngông cuồng ngu ngốc. Thế ý đồ mà Minh đang muốn nói đến là gì?

Quang Mộc không thể không hỏi lại kẻ mang đôi mắt đỏ rực với vẻ nghi ngờ.



“Ý ngươi là sao hả Viêm Thánh? Định Luận Đạo với ta à?”

“Không, ta không muốn đánh nhau với một đại yêu tinh ngàn năm đâu.” Minh mỉm cười khi hai tay chống nạnh. Trông y chẳng có vẻ gì là giống một kẻ mang danh “Thánh” cả. “Còn về ý ta, thì ngươi thế này đâu phải là sống.”

“Ta không thở, không thể đi lại, không ăn uống như bọn con người các ngươi nên mới không phải là sống chứ gì?”

“Nhiều con người như thế cũng có sống đâu Quang Mộc.”

Quang Mộc thật tình hỏi lại.

“Tại sao như thế lại không “sống”?”

Quang Mộc có thể bị bảo là không “sống” vì bản thân nó là một cái cây. Dù đỡ hơn vài loại yêu tinh khác như chỉ là một cục gạch hay viên sỏi, Quang Mộc có thể quang hợp, hấp thụ dinh dưỡng từ đất đai, thế cũng coi như là một quá trình để sống. Nếu Minh thật sự xoáy vào điểm yếu này, thì nó chỉ cần đổ cho hoàn cảnh là xong.

Thế mà, ngay cả con người có thể ăn, ngủ, thở và đi lại mà không sống sao? Hay ý hắn là những hình nộm xác sống của bọn Ma Đạo?

Câu trả lời cho cái lý luận ấy, nằm ở Viêm Thánh - Minh, và y cũng ngay lập tức lý giải cho điều mình muốn nói.

“Việc ăn uống của con người, như loài cây cối như ngươi thì nó là việc hấp thụ dinh dưỡng dưới lòng đất. Lao động của con người, thì cây cối các ngươi có vươn cành ra to lớn. Việc sinh sản, loài cây cũng có tạo quả. Ngươi có thể gọi đó là “sống” nhưng với ta, thế chỉ là đang “tồn tại”.”

“Tồn tại? Thế chẳng phải là đang sống sao?”

“Không.” Minh lắc đầu một cách dứt khoát. Ngón tay trò chỉ y kiên quyết giơ ra. “Nếu muốn sống, ngươi cần tồn tại, đó là sự thật. Nhưng để sống thật sự, ngươi phải còn có phải có thứ gì đó hơn cả tồn tại.”

Minh nhìn lên tán cây cao tít trên bầu trời, rồi chuyển qua phần thân chính khổng lồ chẳng gì có thể sánh bằng ngoài Thái Sơn, cuối cùng lại đến những cây cối xanh tươi khác xung quanh của Quang Mộc. Y vốn luôn thấy tâm đắc với việc có thể kết bạn với một yêu tinh biết điều như cái cây này. Cũng vì thế, cùng tư cách là một người bạn, Minh muốn Quang Mộc có thể được “sống”.

Thay vì cứ phải chỉ “tồn tại” thế này.

Nhưng để “sống” theo như cách mà Minh đang nói thì phải thế nào?

“Ngươi cần một mục đích.”

“Mục đích?”

“Đúng vậy. Là mục đích, hay như với các Tu Tiên Giả bọn ta gọi cái mục đích để tu luyện là Đạo tâm vậy. Đó là mục đích, là lý do, là động lực để ngươi có thể được sống tiếp.”

Minh ngước lên nhìn thân cây khổng lồ trước mặt, hai tay y giang ra trông thật sảng khoái. Đôi mắt đỏ rực màu lửa ấy tràn đầy niềm vui. Gương mặt Viêm Thánh cũng thật hân hoan.

Cái biểu cảm này y hệt như mỗi khi Minh hoàn thành nhiệm vụ của mình vậy. Và cả những kẻ khác xung quanh Viêm Thánh cũng như thế, chúng mỉm cười, một cách hạnh phúc.

Quang Mộc đã nghĩ đó là nụ cười chiến thắng, là niềm vui khi chúng còn toàn mạng sau một cuộc chiến khó khăn. Nhưng cái cây yêu tinh lại không nhận ra, đó là niềm vui của Đạo tâm, niềm vui của những cá thể khi họ từng bước một hoàn thành lý do sống của mình.

Với Viêm Minh, đó là tiêu diệt toàn bộ kẻ thù của gia tộc để bảo vệ gia đình của mình. Mỗi kẻ thù ngã xuống, Minh cảm thấy thật nhẹ lòng và hạnh phúc. Không phải vì y là một kẻ đam mê việc g·iết chóc. Không, Viêm Minh ghét việc ấy cực kì. Nhưng y vẫn làm. Dù có thấy tội lỗi, y vẫn hạnh phúc. Vì cái ngày yên bình y mong muốn đang dần thành hiện thực. Cái ngày mà Đạo tâm của Minh không chỉ là Đạo tâm nữa.

Cái cảm giác đó là thứ mà không phải ai cũng có được.

Thế là sống chăng?

Cái cảm giác đó mới thật sự là cảm giác của một người đang sống?

Quang Mộc sống gần ngàn năm nay, chưa từng trải và cũng không hiểu.

“Đó là lý do ta hỏi ngươi đấy Quang Mộc. Đạo tâm của ngươi là gì?”

Lý do sống của ngươi là gì?

Quang Mộc không có.

Nó chưa bao giờ tự hỏi là tại sao mình lại sống.



Ừ, Quang Mộc chỉ sống thôi. Có lẽ vì nó nghĩ rằng mình thế này là thuận theo tự nhiên, thuận theo ý trời cả thôi đúng không? Chỉ cần hấp thu dinh dưỡng, trở nên to lớn, hấp thụ không khí tạo ra môi trường mà muôn loài có thể thở và sinh sống. Đó là việc nó làm, để có thể tiếp tục sống.

Hay chí ít, đó là điều mà nó luôn tự nhủ với mình là thế.

Nhưng tại sao?

Nó đâu có yêu mến gì những sinh vật khác. Đôi khi còn có vài tên người đòi đốn hạ nó cơ mà? Thậm chí bọn sinh vật vô tri cũng p·há h·oại cơ thể hắn vì mục đích riêng của chúng. Nó đâu có muốn thế này vì kẻ khác.

Thế nó muốn gì?

Nó chẳng biết. Quang Mộc chưa bao giờ thắc mắc.

Đó là lý do nó cảm thấy thật bối rối.

Vì nó chưa bao giờ biết mình sẽ “sống” vì điều gì. Và tại sao?

Không phải bằng lý lẽ mà tự nhiên, mà Trời đã ban sẵn. Không. Những kẻ có Tinh nắm được ý chí, nắm được vận mệnh của bản thân, Quang Mộc biết điều đó. Nhưng nắm để làm gì? Để vật vờ suốt nhiều trăm năm chẳng khác một cái cây tầm thường khác.

Đáng không chứ?

Không, nó biết thừa là không.

Nên nó bắt đầu tự hỏi lại một lần nữa: mình sẽ sống vì điều gì?

Hay với một cách hiểu khác mà Viêm Minh đã đặt ra bằng câu từ:

“Đạo tâm của ta là gì à?”

“Không có nhỉ?”

Minh như đi guốc trong bụng mà nói thẳng vào vấn đề. Cũng phải, chính y cũng có một đứa em y hệt mà. Điều đó thật đáng tiếc, nhưng Viêm Thánh cũng muốn cả hai đều có được Đạo tâm của mình, sớm nhất có thể.

“Thế muốn có được câu trả lời không?”

“Bằng cách nào?”

Quang Mộc hỏi vội. Chỉ thế này, Minh đã biết cái cây kia đang muốn gì.

Và đó là một khởi đầu tốt.

“Cùng ta chiến đấu được chứ? Rồi lại kết bạn với những người bạn của ta nữa. Như thế ngươi sẽ biết được Đạo tâm của người khác, cũng như câu chuyện của họ. Thế thì ngươi sẽ sớm biết được Đạo tâm của mình thôi.”

“Chuyện này…”

Quang Mộc là một cái cây kín tiếng. Vì là một yêu tinh nên nó như thế cũng dễ hiểu. Nó đâu muốn c·hết. Đặc biệt lại là một con yêu tinh từng trải qua một cuộc chiến kinh khủng nhắm vào chủng loài của nó.

Nhưng Minh biết làm sao để khiến Quang Mộc đồng ý.

Cũng như bao kẻ khác thôi, tất cả đều chỉ muốn một thứ.

“Ngươi muốn “sống” mà phải không?”

Một câu hỏi kì quặc, ở trên một gương mặt đáng mến, đã tạo ra một Đạo tâm.

“Ta muốn “sống”.”

Thật sự sống.

“Thế cùng “sống” với ta nào.”



“Ta muốn…”



“Sống!”

Tim Mặc đập trễ một nhịp khi nghe thấy giọng Quang Mộc. Cái cảm giác bất an chẳng rõ từ đâu lại xuất hiện trong trí óc hắn. Hắn quay đầu về phía Tiếu Dương đang ghim thanh kiếm sâu vào lòng đất mà rùng mình. Dù chẳng rõ chuyện gì sắp xảy ra, Mặc lại hét lên, ngay cùng lúc với Vũ Thanh cách đó tận ba dặm

“Chạy đi!”

Nhưng quá muộn.

Dù Tiếu Dương đã ngay lập tức làm theo lời hai người đồng đội, phản xạ của cậu ta cũng chẳng thể cứu bản thân thoát khỏi muôn trùng những sợi dây leo nhọn hoắc đâm xuyên qua khắp người. Cũng may cho cậu trai họ Bạch, thanh gươm trong tay của cậu ấy đã ở đúng vị trí nó cần ở để đỡ hết những nhát đâm chí mạng. Nên dù khắp thân thể cậu tuông máu ra như mưa, Tiếu Dương vẫn đủ tỉnh táo và toàn mạng cắt sạch đòn t·ấn c·ông kia để cố thoát ra.

Gươm chém, dưới lòng đất lại ngay lập tức trồi lên hàng trăm mũi dây leo khác nhọn hoắc chẳng kém. Nếu không nhờ có Viêm Mặc ra tay ứng cứu bằng Khống Huyền Song Tiễn, Tiếu Dương chắc đã biến thành một cái rổ đãi gạo rồi.

“Cảm ơn.” Tiếu Dương vội vã tiếp đất xuống bên Mặc mà cắn răng chịu đau.

Mặc đã định ném thuốc trị thương cho cậu trai họ Bạch, thế mà những v·ết t·hương trên cơ thể Tiếu dương lành lại nhanh đến kì lạ. Cộng thêm việc vết bớt có hình thù như chữ “Thiện” trên tay phải của kẻ ấy phát sáng ánh bạc có khiến Mặc có chút kỳ lạ.

Tay Luyện dược sư thế là không thèm để tâm đến những v·ết t·hương mà Tiếu Dương đang gánh lấy. Ánh mắt của hắn đưa về những sợi dây leo kì quặc cứ trồi lên từ mặt đất, uốn éo, t·ấn c·ông đồng loạt về phía mình.

“C·hết rồi! Ra khỏi đây thôi Thần Y!”

“Ừ.”

Mặc ngay lập tức bỏ chạy cùng với Tiếu Dương. Cả hai người họ biết chắc mình không thể đánh với một kẻ có khả năng hồi phục vĩnh viễn như Quang Mộc mới đồng ý kế hoạch tiêu diệt thẳng nguồn linh khí của cái cây ấy. Thế mà tình hình lại có vẻ như đang khiến cái cây điên loạn hơn chứ chẳng có vẻ gì họ đang thắng thế.

Điều đó khiến Mặc ngay lập tức đặt nghi vấn.

“Chuyện gì đang xảy ra vậy Lâm cô nương?”

“Ta cũng không biết nữa…”

Vũ Thanh cách xa nơi ấy tận ba dặm nhưng dòng chảy linh khí của khu vực ấy trở nên hỗn loạn đến mức cô ta chẳng thể hiểu chuyện gì đang diễn ra nữa. Nguồn linh khí khổng lồ khi nãy bị Tiếu Dương tiêu diệt đã hoàn toàn bị phá huỷ, đó là sự thật. Nhưng ngay lập tức sau đó, hàng trăm nguồn linh khí khác từ khắp nơi dưới lòng đất đều đồng loạt hoạt động. Chúng dồn linh khí thẳng đến v·ết t·hương ấy, rồi bùng nổ, lan truyền linh khí thấm sạch lòng đất.

Mà thật ra… nó còn hơn cả thế.

“Linh khí đang hoà nhập vào mọi thứ…”

Giọng cô gái họ Lâm rung lên cùng cơn rùng mình bất chợt. Mồ hôi của cô gái chạy thẳng qua mắt nhưng cô ta đã quá tập trung để nhận thấy sự cay nhoè đang khiến tuyến lệ tuôn nước.

Vũ Thanh không biết chuyện gì đang diễn ra.

Hiện tượng này là “vô tiền khoáng hậu” chưa ai từng thấy, cũng như chưa hề có bất kì ghi chép nào. Hay chí ít, với kiến thức của Vũ Thanh thì điều này là một thứ cực kì vô lý và quái dị.

Bởi lẽ, việc những vật vô tri bắt đầu hấp thu linh khí thế này chỉ có một lý do mà thôi:

Chúng đã trở thành Yêu Tinh!

“Không thể nào…”

Đôi mắt Vũ Thanh tắt lịm ánh lục rực rỡ, để lại một màu xanh sẫm tự nhiên.

Tim cô gái đập loạn cả lên khi nhìn thấy thứ mà mình khó mà có thể tin được.

Một con mắt khổng lồ hiện ra.

Từ lòng đất.

Và đó là khi Vũ Thanh nhận ra kẻ địch mà họ đang chiến đấu không phải một cái cây yêu tinh thông thường.

Nó là cả khu rừng này.

“Ta… sẽ… sống…”

Giọng nói của Quang Mộc khiến cô gái họ Lâm mất sạch hi vọng chiến thắng.