Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Nhân Tâm Thiên Ý

Chương 40: Lục Nhãn




Chương 40: Lục Nhãn

“Cứu? Ngươi thì làm được cái gì chứ.”

Mặc chau mày đáp lại cái vẻ ngạo nghễ mà Tiếu Dương đang cố tình tỏ ra. Thế mà họ Bạch lại chẳng quan tâm gì mấy đến lời mà người kia vừa nói, cậu nhóc vẫn hếch mặt thẳng đến Quang Mộc khổng lồ.

“Xem ta chém cái cây c·hết tiệt đó đấy!”

Cậu thiếu niên phóng thẳng đến cái cây đang trồi lên từ mặt đất chỉ với một cú nhảy phắt. Thanh Bạch Hổ Kiếm lóe sáng rồi phóng dài ra một cách vô lý trước khi chém một phát vào đám mây linh khí màu dung nham dày đặc.

Nhưng Tiếu Dương không chém xuyên qua được, cậu ta ngay lập tức bị hất thẳng ra, rồi vội vàng điếp đất lại ngay chỗ cũ, kế bên Mặc.

Cậu thiếu niên họ Bạch bất ngờ hét lên.

“Không chém được! Nó mạnh quá!”

“Ngươi đang làm cái quái gì vậy?”

Mặc nhìn Tiếu Dương mà không thể chớp mắt lấy một lần. Hắn biết tên nhóc này có sức mạnh hơn người, thậm chí có thể nói là mạnh ngang cơ hắn khi uống Viêm Minh Hoá Dược. Nhưng cái cách mà Tiếu Dương sử dụng cái sức mạnh đó không khỏi khiến Mặc đặt một dấu chấm hỏi.

Cứ như một tên điên vậy.

“Ngốc! Đừng có đánh thẳng vào linh khí của nó! Chưa rút kinh nghiệm sau cái trận với con rắn à?”

Bỗng từ xa phát ra tiếng chửi. Mặc đáng lẽ sẽ chẳng thể để cái âm thanh này làm phân tâm trong việc quan sát tình hình, nếu như hắn không nhận ra được đó là tiếng của ai. Họ Viêm quay mặt lại thì y như rằng, tiếp đất ngay bên cạnh là Vũ Thanh, đứa con gái đã gây không biết bao rắc rối cho hắn.

“Chậc…”

“Đừng có “chậc” với ta đồ khốn! Ta đến đây để giúp ngươi diệt cái cây ngươi nuôi đấy! Tỏ ra biết ơn một chút đi!”

Cũng chẳng lạ khi mà hai người họ trở nên thế này. Nhưng vấn đề to nhất hiện nay không phải là việc ai cứu ai hay Quang Mộc đang tái sinh lại lần thứ ba trong ngày. Hai nam tu tiên giả khi thấy Vũ Thanh ngay lập tức nhận ra là cô như thiếu thiếu cái gì đó. Thế mà người nhanh miệng hơn là Tiếu Dương.

“A Mãnh c·hết mất xác đâu rồi Hiền Giả Cô Nương?!”

“Đã bảo ta là Lâm Vũ Thanh rồi! Bộ mấy người có vấn đề gì với tên của ta hả?! Còn cái tên kia chưa c·hết! Bớt mở miệng ra nói gở coi! Ta đã đưa hắn đến nơi an toàn rồi!”

“Nơi an toàn?” Mặc nghe thế liền nhướng mày.

“Ừ.” Dù chẳng muốn đáp lại lời Mặc, Vũ Thanh cũng phải trả lời cho hai kẻ này yên tâm. “Ta đã tạo tạm một cái kết giới bảo vệ để giấu tên to con ấy đi rồi, lại còn ở nơi mà không có bọn Hắc Ưng thấy nên không bị lộ được đâu. Khỏi lo.”

“Cô tạo?” Mặc lại hỏi gặng.

“Ừ.”

“Thế thì càng đáng lo đấy.”

“Ta g·iết nhà ngươi!”

Lý do cô gái họ Lâm ở đây cũng vì lo ngại cái tên chỉ có sức mà không có não như Tiếu Dương chắc chắn sẽ làm được cái gì cho nên chuyện, chỉ khéo lại một lần nữa bị cái cây kia rút khô xương, c·hết mất xác thật chứ chẳng may được như ban nãy. Và theo những gì cô ta thấy, có lẽ mọi chuyện thật sự sẽ xảy ra như thế nếu để hai tên này làm hết mọi việc.

Thế mà lại bị cái tên họ Viêm khinh hết lần này đến lần khác! Có tức không chứ!

Vũ Thanh mém chút đã tạo sợi xích linh khí mới để đập Mặc một trận nữa cho ra trò. Thế mà chẳng rõ may mắn hay xui xẻo, mặt đất nơi họ đang đứng bỗng vỡ nát, xuất hiện ra vô số dây leo đầy gai độc. Chúng ngay lập tức chia làm ba cụm mà t·ấn c·ông ba người ở đây.

Mặc ngay lập tức tránh né tấn cả. Đôi mắt màu lửa của hắn loé sáng lên khi xác định rõ mọi mục tiêu, rồi dùng Khống Huyền Song Tiễn cắt sạch mớ dây leo vừa lao đến mình.

Tiếu Dương ngược lại. Cậu ta chẳng thèm tránh hay né mà cắm thẳng thanh Bạch Hổ Kiếm xuống mặt đất, dùng linh khí tăng cường kích thước của nó mà cắt sạch đống dây từ tận gốc rễ. Đồng thời cũng vô tình cắt đứt cả mỏm đá mà cả ba đang đứng.

Vũ Thanh đương nhiên chửi đến rát cả họng. Cô ta chửi bọn quái vật, chửi số phận mình rồi tiện chửi thầm Tiếu Dương vì cái tội p·há h·oại mém chút đẩy cô ta té c·hết. Vũ Thanh phải phóng sợi xích linh khí mình ra để nắm lấy một cành cây cao tít mới thoát mạng, đáp lại trên mặt đất, cũng chẳng quên lườm hai tên con trai chẳng thèm ra tay cứu giúp.

Họ vẫn chưa yên, một đám quái vật nha đam chẳng biết từ đâu đã xuất hiện từ dưới đất nơi họ đang đứng, ngay lập tức lao đến t·ấn c·ông. Mặc chưa kịp thấy tiếc vì đã tự hoá giải Loạn Tiễn, thì Tiếu Dương đã lao thẳng đến đội quân đầy gai xanh lè ấy, vung kiếm. Mặc dù đám quái vật ấy có linh khí bảo vệ bên ngoài, cậu ta lại dễ dàng tiêu diệt hết toàn bộ chỉ với một nhát chém. Cơ thể dường như được làm bằng nước ấy bị huỷ diệt ngay lập tức.

Nhưng lượng nước trong cơ thể chúng lại bốc hơi đi một cách thật sự vô lý. Toàn bộ thứ chất lỏng nhầy nhụa ấy như tụ lại thành một chỗ, hình thành nên một con quái vật hình dáng y hệt như như gấu ngựa khổng lồ. Chỉ khác cái là nó được cấu tạo hoàn toàn từ ruột nha đam màu dung nham, rõ ràng là linh khí đậm đặc.

Mặc chỉ nhìn cái thứ đó thì đã phải nhăn mặt. Quang Mộc hẳn biết rõ hắn giờ đây rất yếu rồi. Giờ lại còn tạo hẳn một con quái vật rõ ràng được tạo ra để khắc chế ngọn lửa của hắn.

“Oẹ. Thịt chay.”

Thế mà đó lại là thứ mà Tiếu Dương quan ngại.

Ngay cả khi con gấu ngựa ấy róng lên một tiếng kinh hoàng rồi lao đến, cậu thiếu niên chẳng hề có ý định gì là sẽ tránh né. Tiếu Dương vung kiếm thẳng vào đầu con quái vật, nhưng chỉ để bị hất ngược lại y hệt như lúc đánh vào đám mây linh khí.

Do chính sức mạnh của mình đẩy ngược ra mà ngã, nếu không phải được Vũ Thanh nhanh tay chụp lấy kéo đi khỏi đường t·ấn c·ông của con quái vật, Tiếu Dương hẳn bị vồ cho vài nhát chí tử. Nhưng thế không có nghĩa là cậu ta không bị cô gái kia cho ăn chửi.

“Đừng có đánh đấm cái kiểu ngu ngốc đó nữa được không? Nhìn cái cục đó rõ ràng là linh khí mà vẫn cố cứng đầu chém vào làm gì?!”



“Chứ làm để tiêu diệt được nó?”

“Như thế này.”

Câu hỏi của Tiếu Dương vừa được đưa ra, Mặc ở ngay cạnh con gấu quái vật đã cho câu trả lời. Gã họ Viêm ngay tấp lực đâm hai ngón tay vào thân con quái vật còn đang bị mất đà sau đòn đánh hụt. Ngọn lửa trong chiếc nhẫn bùng lên dữ dội, cơ thể con gấu ngựa cũng sôi lên đùng đùng trước khi bị tan biến đi mất vào không khí trước sự bất ngờ của hai người còn lại.

“Oa! Lợi hại!”

Mắt Tiếu Dương sáng loá lên chẳng kém sao Bắc Đẩu. Cậu ta ngay lập tức lon ton chạy lại kế bên Mặc rồi nắm chặt cả hai tay lại để tự kiềm chế sự phấn khích.

“Chỉ ta cái đòn đó với…”

“Đừng có nhận hắn làm sư phụ!”

Có lẽ ở với Tiếu Dương hơn nửa ngày đã khiến cô gái họ Lâm biết ý định của tên thiếu niên kia là gì mà nhanh chóng nắm đầu cản lại ngay lập tức. Tiếu Dương thế mà lại vẫn giữ vẻ mặt ngây thơ, quay sang nhìn cô gái mà chớp mắt.

“Học một chiêu thôi mà cũng phải bái sư à?”

“Nhất tự vi sư, bán tự vi sư! Ngươi từ cái chỗ quái nào chui lên đấy?!”

“Thế Hiền Giả Cô Nương chỉ ta về lễ nghĩa thế thì có cần bái làm sư phụ không?”

“Không! Ta chỉ đang “nhắc nhở” chứ không có dạy dỗ cái gì hết! Và làm ơn tập trung đánh nhau với cái cây đó dùm!”

Nhốn nháo quá…

Mặc nhìn hai kẻ đã tự nhận rằng đã g·iết được một con cửu vĩ xà đã hoá hình kia bằng nửa con mắt mà tự hỏi họ đã làm bằng cách nào để chiến thắng. Nhưng cũng chẳng cần phải đợi lâu, bản thân hắn cũng có được câu trả lời khi mà một con voi khổng lồ với cấu tạo tương tự con gấu khi nãy bỗng xuất hiện từ dưới lòng đất.

Cả ba người họ ngay lập tức nhảy phốc đi đến nơi khác và vô tình lại tiếp tục ở gần nhau. Tiếu Dương há hốc đưa tay lên trán nhìn kích thước con quái vật trồi lên kia với cùng một tiếng “ồ” kéo dài, xong, nhìn qua Mặc với cái miệng cười toe hớn hở.

Cậu ta chẳng có vẻ gì là đang tử chiến cả.

“Lại y hệt con khi nãy, để đó cho ngươi nhé?”

“Không, ta diệt nó không nổi đâu.”

Nếu chỉ to bằng một cái lâu dài như con gấu khi nãy thì còn có thể, nếu như con voi to bằng một thị trấn thế này, Mặc chắc chắn không thể dễ dàng thiêu cháy cơ thể của nó mà không dùng đến một lượng lớn linh khí. Nên nếu hắn thật sự muốn thiêu cháy con quái thú đó, thì chẳng khác nào tự đào mồ chôn với cơ thể đang suy yếu này.

Khi Tiếu Dương vừa định kêu trời, Vũ Thanh đã lên tiếng.

“Có cách.”

Đôi mắt màu lục của cô gái lóe lên khi nhìn về phía con quái vật voi vừa trồi lên từ mặt đất kia. Vũ Thanh nhẹ nhàng nhếch môi tạo nên một nụ cười ma quái. Cô ta đã nhận ra cách không chỉ để đánh bại được con quái vật voi khổng lồ kia, mà thậm chí còn hơn cả thế.

“Ta biết phải làm gì để tiêu diệt con yêu tinh này rồi.”



Vũ Thanh ngồi ở trên một ngọn cây cao tít mà quan sát. Đôi mắt của cô loé lên màu lục linh khí để tăng cường thị giác. Nên dù cách nơi diễn ra cuộc chiến hơn cả ba dặm, cô ta vẫn có thể thấy rõ mọi thứ đang diễn ra, một cách trực quan nhất có thể.

Không những thế, sức mạnh của Lục Nhãn mà Vũ Thanh đang sử dụng còn có nhiều khả năng hơn cả việc nhìn thấy rõ mọi thứ trong tầm mắt.

Và đó chính là điểm mấu chốt để kế hoạch của cô ta thành công.

“Thấy rồi! Mình đúng là thiên tài! Ha ha!”

Vũ Thanh hất mặt lên mà cười. Lâu rồi cô ta mới có cơ hội thật sự lên mặt với bản thân thế này nên mới cố gắng tận hưởng nó một cách trọn vẹn nhất có thể. Nhưng cô ta biết rõ tầm quan trọng của mình trong cuộc chiến này. Chỉ với một giây lơ là, không chỉ mạng của cả ba mà cả Tề Quốc đều bị đe doạ mất.

Nên Vũ Thanh, người con gái có đôi mắt màu lục phát sáng giữa màn đêm của khu rừng Hắc Lâm, đưa viên sỏi màu nâu chỉ chỉ bằng một trái tắc lên miệng và nói vào đó.

“Tiếu Dương, di chuyển qua bên trái, lách qua khỏi con quái vật voi kia.”

“Được!”

Cậu thiếu niên nghe thấy giọng của Vũ Thanh rồi ngay lập tức thực hiện theo. Tiếu Dương lách sang trái của mình, mặc kệ con quái vật khổng lồ, lướt qua toàn bộ đội quân quái vật của Quang Mộc mà chẳng hề lo đến việc bọn chúng t·ấn c·ông cậu.

“Bọn chúng không làm gì thật!” Tiếu Dương reo lên khi thấy mình có thể vượt qua cả bọn một cách dễ dàng thế. “Hiền Giả… à nhầm Lâm Cô Nương sao nhận ra rằng chỉ cần chạy mà không quan tâm gì đến bọn nó thì không bị bọn chúng t·ấn c·ông vậy?”

“Vì ta là thiên tài chứ sao!”

Cô ta hớn quá quên luôn nhiệm vụ.



Thật ra là lúc mấy sợi dây gai trồi lên Vũ Thanh đã thấy lạ khi chúng không có ý định t·ấn c·ông mình dù ban đầu chúng có vẻ rẽ hướng sang cô thật. Nhưng khi nhận ra Tiếu Dương mới là mối hại thật sự, toàn bộ đòn t·ấn c·ông đều quay sang cậu thiếu niên. Sau đó, bọn quái vật nha đam lẫn con gấu ngựa linh khí cũng chẳng hề đoái hoài gì đến cô.

Dựa vào những điều đó, Vũ Thanh ngay lập tức có thể đưa ra kết luận:

“Bọn chúng thật sự không có trí khôn, tất cả chỉ đều đang thực hiện theo mệnh lệnh một cách chuẩn xác mà thôi. Như trường hợp của bọn này, đó là “tiêu diệt tên nguy hiểm nhất”.”

Đó cũng chính là lý do vì sao Vũ Thanh bảo Tiếu Dương đừng t·ấn c·ông gì nữa mà luồng lách di chuyển ra tuyến sau của địch. Còn mặt khác…

“Còn tên khốn đốn mạt nhà ngươi, giơ mặt ra cho bọn yêu ma kia g·iết đi.”

“Ý cô là câu giờ đấy à?”

Mặc chẳng rõ vì sao mình lại tham gia cái kế hoạch ngu ngốc này. Hắn biết mình là mục tiêu chính yếu của Quang Mộc. Lại còn hai lần huỷ nát thân xác của nó nên chẳng trách sao bọn yêu quái cứ lăm le lao vào.

Quả thật trốn chạy hay tránh đòn chẳng phải điều gì quá khó khăn với gã Luyện dược sư. Nhưng để di chuyển đúng theo hướng phù hợp với Tiếu Dương, đó lại chẳng phải điều dễ dàng khi hắn phải bắt kịp cái tốc độ bất thường ấy.

“Được rồi! Ta đến sau lưng con voi rồi đây Lâm Cô Nương!”

Tiếu Dương hét lên vào viên sỏi trong tay, thanh kiếm màu bạc của cậu ta cũng đã được rút ra theo như chỉ dẫn ban đầu.

“Mong sao kế hoạch của cô có tác dụng.”

Còn ở phía bên kia, hai ngón tay của gã họ Viêm cũng đã phát sáng.

Tiếu Dương chắc chắn chẳng thể chém đứt con quái vật kia dù cậu ta có mạnh thế nào. Mặc cũng chẳng thể thiêu cháy hết cơ thể khổng lồ ấy trong một đòn nếu không nó sẽ hồi phục. Nhìn thế nào thì hai người này hoàn toàn không thể đánh bại con voi màu dung nham khổng lồ kia.

Nhưng với Vũ Thanh, cô ta đã tìm ra cách.

“Tư thế tốt rồi! Làm đi!”

Cô gái hét thẳng vào viên đá sỏi trong tay.

Ở phía bên kia, Tiếu Dương ngay lập tức lao thẳng đến con quái vật. Linh khí màu bạc ngay lập tức tuôn ra, bao trùm lấy thanh bảo kiếm. Thoạt nhìn có vẻ như cậu nhóc sắp lập lại những sai lầm của mình là chém mãi không đứt linh khí của địch nhưng không.

Tiếu Dương có một chiêu mới.

“C·hết này!”

Cậu ta thay vì chém, thì lại đâm! Đâm liên hồi, liên tục! Nhát nào nhát nấy đều thủng qua lớp vỏ linh khí nhai nhách ấy cho đến khi từng thớ bị cắt ra. Và khi ấy là lúc mà Mặc ra tay, Song Tiễn của chỉ pháp họ Viêm ngay lập tức cho khối linh khí ấy tan vào mây khói.

Nghe cứ như là một cái quy trình dài dòng và rắc rối. Nhưng thực ra, tốc độ ra đòn của Tiếu Dương và Mặc nhanh đến mức mắt thường khó mà theo kịp nổi. Đến Vũ Thanh dùng Lục Nhãn cũng chỉ có thể thấy từng cục linh khí bị cắt rồi biến mất dạng đâu chẳng rõ. Thành ra chỉ trong có hai giây ngắn ngủi, từng bộ phận của con voi khổng lồ đã b·ị đ·âm đến đứt lìa rồi thiêu cháy mất rụi.

Thế chỉ mới là khởi đầu.

Đây mới là lúc kế hoạch của Vũ Thanh bắt đầu.

Để nắm rõ điều sắp xảy ra, chúng ta nên quay ngược lại vài phút trước, khi mà Vũ Thanh nói giai đoạn hai của kế hoạch.

“Ta biết cách tiêu diệt con yêu tinh ấy.”

Mặc ngước đầu lên nhìn cô gái ở trên cành cây vừa nói một điều quá đỗi là tự tin. Hắn đã định phản bác. Song, khi thấy được ánh lục lóe lên từ đôi mắt kia, hắn lại đổi ý.

“Lục Nhãn? Cô thấy gì à?”

“Lục Nhãn? Sáu mắt à? Cổ có hai mắt thôi mà?”

Trái ngược với vẻ nghiêm trọng của cả hai người kia, Tiếu Dương lại chẳng hiểu mà chọt đầu vào giữa bọn họ để tìm kiếm câu trả lời. Mặc tuy có hơi hụt hẫng với câu hỏi của Tiếu Dương, hắn cũng quyết định giải thích một cách nhanh gọn:

“Là Lục màu xanh. Với nó cô ta có thể thấy được vài thứ mà không ai thấy được.” Đoạn, Mặc khẽ chau mày khi nghĩ đến những kẻ đủ khả năng sở hữu sức mạnh này. “Nói thế hẳn là đã thấy gì đó quan trọng rồi.”

“Lợi hại vậy!”

“Ừ. Ta biết là mình lợi hại mà! Khen nữa đi!”

Vũ Thanh nghe khen thế lại nổ cả mũi. Tiếu Dương lại cứ thế mà hùa.

“Lợi hại! Quá dữ! Không hổ danh là Hiền Giả Cô Nương!”

“Lại phải nói! Há há há! Ta là Hiền Giả Cô Nương đấy!”

Hai cái đứa này…

Nếu không phải vì Vũ Thanh có vẻ đã thấy cái gì đó quan trọng, và khả năng kiềm chế của Mặc cao thì hắn đã tự thân vận động cho rồi. Thế mà sự kiên nhẫn của hắn cuối cùng cũng được đáp trả. Sau khi Vũ Thanh phê lời khen đến tỉnh thì ngay lập tức nghiêm túc trở lại. Cả giọng và đôi mắt cô gái đều biến chuyển nhanh đến mức như thuộc về con người khác.

“Đúng thế. Ta đã thấy được dòng chảy linh khí của cái cây ấy. Cũng như có thể thấy được “phần nào” những bản gốc của nó.”



“Dòng chảy linh khí?”

“Vụ dòng chảy linh khí ta sẽ nói sau.” Mặc đưa tay ra trước mặt Tiếu Dương ra hiệu cậu ta im miệng. Còn bản thân hắn, lại hỏi tiếp. “Phần nào với vụ “những bản gốc” là thế nào? Ý cô là Quang Mộc có nhiều hơn một bản thể à?”

“Ừ. Nó có nhiều hơn hai. Và chúng nằm rải rác khắp nơi này, lại còn nằm sâu dưới lòng đất nữa nên khó mà có thể thấy được.”

“Thế làm sao để thấy rõ được nó ở đâu để tiêu diệt?” Mặc hỏi ngay, họ không có thời gian để lên kế hoạch nữa.

Vũ Thanh nghe thấy câu hỏi thì khẽ chau mày. Thoạt nhìn như thể cô ta đang suy nghĩ. Nhưng Mặc có thể thấy đôi mắt của cô gái đang chuyển màu, thì hắn lại biết được hành động thực sự mà Vũ Thanh đang làm là gì.

Cô ta đang quan sát.

Để xác nhận lại lần cuối lời mình vừa nói.

Đến khi đã có câu trả lời cuối cùng, một nụ cười đắc thắng đã nở trên môi cô gái trẻ.

“Đó là ép nó tự nhả ra vị trí mà nó đang ở.”



Quay về hiện tại.

Đôi mắt màu lục của cô gái họ Lâm loé sáng, dần chuyển sang một tông màu sẫm hơn. Những gì trong tầm mắt cô gái không còn là hình ảnh bình thường với đường nét và màu sắc nữa. Thay vào đó, là những tảng mây, những sợi chỉ, những luồng chảy chằng chịt nhau khắp không gian.

Đó là linh khí.

Đúng hơn, Vũ Thanh đang quan sát dòng chảy linh khí đang chảy khắp nơi trong tầm nhìn của mình.

Trong mớ hỗn độn ấy, cô gái ấy dễ dàng bắt gặp được ba mảng mây to lớn và độc lập nhau. Hai trong số đó thuộc về Mặc và Tiếu Dương, đó là luồng linh khí của họ. Và cuối cùng, nằm sâu dưới lòng đất, một đám mây linh khí to lớn khác đang được hình thành.

“Thấy rồi!” Vũ Thanh nhếch miệng lên và cười. Cô ta cầm viên sỏi trong tay, miệng ngay lập tức ra chỉ dẫn. “Tiếu Dương, tiến lên mười bước thẳng trước mặt!”

“Rõ!” Tiếu Dương ngay lập tức làm theo.

“Qua trái ba bước!”

“Rõ!”

“Tiến thêm nửa bước nữa!”

“Nửa bước! Rõ!”

Hai người họ nhìn như thể đang chơi đùa. Nhưng với cái nhìn của Mặc, hắn có thể thấy rất rõ khả năng của Vũ Thanh mạnh mẽ đến mức nào.

Để sở hữu được Lục Nhãn, người ấy phải có khả năng điều khiển, tập trung giác quan vượt xa bao Tu Tiên Giả khác. Cái khả năng đó phải nói là trong vạn người chỉ có một mới đạt nổi. Và đáng sợ hơn, để có thể dùng được dòng chảy linh khí, một chế độ quan sát của Lục Nhãn, để đạt được nó thì tỷ lệ còn thấp hơn cả trăm vạn.

Làm sao mà Vũ Thanh sở hữu được sức mạnh này? Mặc không khỏi đặt câu hỏi và thắc mắc vì sao một người như thế này lại có thể “yếu” đến thế chứ?

“Hừm…”

Nhưng tạm gác chuyện ấy sang một bên.

Việc cần làm bây giờ là đánh bại Quang Mộc và đó là ưu tiên hàng đầu của tất cả bọn họ.

Nên Mặc, kẻ giữ vai trò bảo vệ Tiếu Dương khi cậu ta di chuyển theo hiệu lệnh không hề để mất bất kì cảnh giác nào. Viêm Giả Chỉ Pháp của hắn liên tục thiêu trụi bao kẻ địch trong tầm mắt mà không hề thắc mắc gì thêm.

Hắn đang đặt niềm tin của mình vào Vũ Thanh.

Và cô ta sẽ chẳng để mình phụ lòng bất kì ai.

“Chính chỗ đó! Đánh thẳng xuống! Dốc hết sức đi!”

Vũ Thanh hét lên với tất cả sự phấn khích. Tim cô ta đập mạnh một cách điên cuồng. Mồ hôi của sự tập trung tuôn ra nhưng cô ta chẳng thể cảm giác được gì khi mọi sự tập trung đều được dồn hết vào thị giác.

Tiếu Dương cũng chẳng khác gì. Cậu ta nghiến răng với một nụ cười đắc chí.

“Là đây à?!”

Cậu ta hỏi dù thanh kiếm màu bạc vốn đã đâm xuống sẵn.

Linh khí màu bạc của Tiếu Dương trào ra ồ ạt rồi nhanh chóng tụ hết cả vào đôi tay của cậu nhóc. Xong, cậu trai họ Bạch lại đẩy hết cả thảy vào thanh Bạch Hổ Kiếm khiến chiều dài thanh kiếm dài hơn gấp trăm lần, cắt đứt bao tầng lớp đất đá. Để khi chạm được đến mục tiêu, cắt phăng một quả cầu tròn vo màu xanh lơ thì cậu ta mới dừng lại.

Mặt đất bắt đầu nứt nẻ rung chuyển.

Không một ai là không nghe được tiếng hét của Quang Mộc.