Chương 34: Chứng minh trong sạch
Bất kì vật chất nào tồn tại trên đời đều không tự được tạo ra hay mất đi. Chúng chỉ có thể chuyển hoá, thay đổi thành một hình dạng khác. Thế mà sợi xích màu đen trong tay Mặc lại chống lại quy luật tự nhiên, nó dần tan rã và biến mất vào hư vô như thể đó chính là bản chất của nó. Kì lạ, mà chẳng phải sự tồn tại của Tu Tiên Giả cũng đã trái với quy luật tự nhiên hay sao? Nên nếu đây là một món v·ũ k·hí của Tu Tiên Giả, nó hẳn là chẳng phải là một thứ bình thường.
Ban đầu kẻ họ Viêm đã nghĩ Vũ Thanh hẳn có quan hệ gì đó với Tiếu Dương mà ra tay t·ấn c·ông hắn. Dù dựa vào thái độ của cả hai dành cho nhau thì khó mà có thể. Với A Mãnh thì càng chắc chắn là không khi cô ta rõ ràng lo cho thân mình hơn, lại còn vừa dùng chân đá gã Hồ tộc đó văng qua một góc để đỡ vướng. Nhưng nếu họ không hề thân thiết, Mặc cũng chẳng hề tìm ra được lý do gì một cô gái tầm thường ấy lại đi cùng hai kẻ đáng gờm thế này. Trừ khi…
Bản thân cô ta cũng không hề bình thường.
“Một món v·ũ k·hí tạo từ linh khí ở dạng vật chất à? Thì ra đó là lý do mà nó có thể biến đổi hình dạng.”
Viêm Mặc bóp nát những gì còn lại của sợi xích, thúc đẩy quá trình tan rã của linh khí hoà vào không khí của món v·ũ k·hí vô thực ấy. Y chẳng hề có ý đánh một trận nghiêm túc với cô gái này bởi nhiều lý do. Dù vậy, trong tình hình hiện tại, nếu Mặc không nghiêm túc thì hắn kiểu nào cũng phải ngậm quả đắng.
Nhưng trái với mong đợi của gã đàn ông, Vũ Thanh lại giật bắn người lên, hốt hoảng che mặt bằng cả hai tay.
“Bị nhìn thấu rồi à?! Thế thì sao ta thắng nổi đây!”
“Hử?”
“Sở hở này!”
Vừa mới mất tập trung một cái, Mặc đã ngay lập tức bị Vũ Thanh đánh cho một nhát chí mạng. Tuy rằng y đã nhanh tay đưa ra đỡ, nhưng bị sợi xích đầy gai và răng cưa kia đập vào thì da thịt cũng tan nát ra chục mảnh. Mặc tặc lưỡi, ngay lập tức di chuyển ra khỏi tầm đánh của sợi dây xích biến hóa khôn lường kia. Nhưng tránh đâu khỏi, khi họ Viêm vừa nghĩ rằng mình đã ra khỏi vùng nguy hiểm, sợi dây xích kia bỗng kéo dài ra thêm một đoạn và máu của tên thanh niên lại tiếp tục toé ra đau đớn.
C·hết tiệt!
Mặc cắn răng đau đớn. Hắn không nghĩ là một kẻ yếu đuối như Vũ Thanh lại có thể đả thương mình, tận ba lần, bằng một chiêu duy nhất thế này được. Bản thân y biết thừa mình nếu đánh thật thì sẽ có thể chấm dứt cuộc chiến này ngay lập tức. Nhưng nếu làm thế, chẳng khác nào tuyên bố mình thật sự là kẻ địch.
“Đừng có đánh nữa! Ta mà đánh thật thì cô c·hết chắc đấy đồ Lục Phẩm ngốc kia!”
Thế mà trái với mong đợi của mình, Vũ Thanh như nổi điên thêm. Sợi dây xích màu lục hoá hình liên tục kia đột nhiên to lên gấp bội, di chuyển khôn lường, cứ hướng đến Mặc mà đánh tới tấp như thể một bà mẹ đang đánh để dạy con.
“Ta đã bảo ta là Lâm Vũ Thanh! Là họ Lâm! Tên Vũ Thanh! Lâm gồm hai Mộc ghép lại! Tám nét cả thảy! Chẳng có Lục Lục con khỉ gì cả! Nghe chưa thằng mất nết! Quân khốn nạn! Đồ đốn mạt!”
Vũ Thanh luôn tự hào về thân hình của mình phải thuộc dạng thượng phẩm. Điều ấy cũng có căn cứ thôi. Cô gái ấy vừa thon vừa cao phải hơn hẳn trung bình một thước. Gương mặt xinh xắn đáng yêu từ nhỏ ai cũng khen, giờ phải gọi là xinh đẹp cùng nước da hồng hào. Toàn diện thân thể mọi chỗ đều đầy đặn, thon gọn đúng chỗ của nó. Tổng kết thì phải ở mức cao cấp, người người nhà nhà phải đem gia sản ra theo đuổi mà không được (một phần vì cái tính dở người của cô ta).
Thế mà bị gọi là Lục Phẩm! Tính theo thang đo từ cao là Nhất Phẩm đến bét là Cửu Phẩm thì cô ta trong mắt Mặc còn chưa đến mức tầm trung!
Vốn đã đang tức, giờ cô ta lại nổi giận lôi đình lên trông khủng kh·iếp cực kì.
Sàn, trần, tường, kể cả tượng Tam Thánh trong căn phòng chữa ấy cũng b·ị đ·ánh tan nát cả. Kẻ họ Viêm nhận ra rằng nếu kéo dài trận chiến cũng chẳng có tác dụng gì nên đành thở dài.
“Viêm Gia Chỉ Pháp.”
Thế là y bắt đầu hành động. Chiếc nhẫn trên ngón tay trỏ bắt đầu bùng cháy lên như một ngọn lửa, bắt đầu lan ra ngón giữa. Mặc giơ hai ngón đang cháy ấy về phía Vũ Thanh trong khi cả người đang bị đ·ánh đ·ập tới tấp, máu me văng tung toé lên cả. Ấy mà y vẫn bình tĩnh, đầu óc đủ minh mẫn để đưa ra đòn t·ấn c·ông dứt điểm duy nhất.
“Khống Huyền Song Tiễn!”
Hai mũi tên rực lửa mang màu linh khí đỏ bay ra khỏi hai ngón tay. Nó lao thẳng đến Vũ Thanh, cắt ngang, xuyên thủng qua sợi xích màu lục cùng một tốc độ kinh hoàng.
Cô gái họ Lâm vì quá mải mê t·ấn c·ông, lại không hề nghĩ đến việc kẻ địch có thể t·ấn c·ông với tầm còn xa hơn cả mình. Nên khi nhìn thấy hai mũi tên đang lao lên, cô gái đã cố tụ linh khí tạo thành một lớp màn bảo vệ một cách vội vã, mặc cho sợi xích của mình tan rã vào mây khói.
Nhưng đã quá muộn, và đằng nào thì cô ta cũng chẳng thể đỡ được đòn t·ấn c·ông của một kẻ mang danh Thiên tài. Lớp màng bảo vệ của Vũ Thanh b·ị đ·âm thủng, vỡ tan thành vạn mảnh trước sự ngỡ ngàng của cô gái trẻ. Còn hai mũi tên rực lửa thì đâm thẳng vào người Vũ Thanh. Một đòn vào chân, một đòn vào bả vai. Xong, chúng liền tan biến mất mà chẳng hề để lại bất kì v·ết t·hương nào ngoài một cái nhói lên tầm thường. Cả hai đều không vào chỗ hiểm, nhưng chẳng hiểu sao cô gái họ Lâm lại thấy tê cứng mình mẩy, từ đỉnh đầu đến gót chân đều mất sạch cảm giác. Dù cho bản thân cô ta vẫn thở, nhìn, nghe được mọi thứ xung quanh - tức là vẫn đang rất tỉnh táo.
Chỉ có điều là dường như toàn bộ cơ bắp đều đã mất đi khả năng hoạt động.
Vũ Thanh ngay lập tức ngã gục ra sau, đập đầu một cái rõ đau vào một cái cột nhà nhưng lại chẳng thể cử động nổi một ngón tay. Những gì mà cô gái họ Lâm có thể làm là la hét um tỏi lên.
“Đau! Đau quá! Bớ làng nước ơi có tên lưu manh ức h·iếp con gái nhà lành nè!”
Thấy đánh không lại, cô ta liền ăn vạ, trông thê lương hết sức. Dù rằng, trong mắt của Mặc thì phản ứng của Vũ Thanh phải gọi là giả tạo tột cùng.
Nên y không phản ứng gì quá nhiều, chỉ xoa những v·ết t·hương đã lành lại một cách nhanh chóng bằng ma thuật, chậm rãi bước đến Vũ Thanh đang nằm dựa vào cột nhà. Đoạn, Mặc giơ một ngón tay lên.
“Thứ nhất, ta đã điểm huyệt kiên tỉnh và huyệt túc tam lý của cô nên đã bị t·ê l·iệt mất hết cảm giác. Nên cô mà thấy đau thì rõ ràng là nói dối.” Mặc giơ tiếp ngón tiếp theo trên cùng bàn tay. “Thứ hai, nơi này đã bị phong ấn âm thanh, có la hét gì đến kiếp sau cũng chẳng ai nghe được đâu, nên khỏi cố.”
“Ủa vậy hả? Kế hoạch biến ngươi thành tên dâm tặc coi như thất bại rồi. Mà sao lại dùng phép phong ấn âm thanh thế? Hay ngươi là dâm tặc thật hả?”
Nếu không phải vì cơ mặt đã đơ hết sạch, nếu không thì cô gái duy nhất trong căn phòng này đã hiện ra một vẻ khinh bỉ. Mà nói thật ra cô ta phải may mắn mới không tỏ được thái độ qua gương mặt. Vì chỉ bằng lời nói, Mặc đã phải khom người ngồi xuống trước mặt, một tay bóp từ cằm lên hai má Vũ Thanh một cách mạnh bạo. Dù giữ vẻ mặt điềm tĩnh, nhưng giọng nói của Mặc cũng lộ ra chút gì đó tức giận.
“Ta làm thế để phòng hờ mấy đứa ngu dốt không chịu hiểu rõ chuyện đã p·há h·oại, đánh người như cô đấy. Đồ ngốc!”
Vũ Thanh dần dần lấy lại được chút cảm giác trên gương mặt. Cô gái ấy liền nhướng một bên mày mà hỏi lại cùng giọng đâm chọt.
“Ngu dốt? Không rõ đầu đuôi? Ta nhìn là biết ngươi là một cái tên đại ma đầu tu luyện cái thứ tà ma gì đó rồi ă·n c·ắp tu vi người khác đấy. Có gì mà cần phải hiểu rõ nữa hả tên đốn mạt?”
Dù cố tỏ ra cau có ngầu lòi, nhưng vì đang bị bóp má chu mỏ, gương mặt Vũ Thanh lúc này trông buồn cười đến kì cục. Có lẽ Mặc cũng thấy thế nên liền buông tay ra sau khi phì cười dù rõ ràng tình hình đang rất căng thẳng.
Phải mất một ít lâu tự cười trong bụng, Mặc mới có lại được giọng nói điềm tĩnh của mình, kèm theo gương mặt lạnh.
“Ta không có ă·n c·ắp cái gì cả. Cũng chẳng tu ma tà đạo gì xấc. Ta xuất thân nhà họ Viêm, đệ tử của Thi Dược Phái. Nếu ngươi dám gọi Thi Dược Phái là tà đạo thì chẳng yên đâu đấy!”
Thi Dược Phái không phải một môn phái lớn mạnh. Tất nhiên nếu so với Thiên Anh Phái, Ngũ Hành Môn hay Mạc Giả Cốc thì nó chẳng hề có cửa mà tranh đấu. Nhưng không có nghĩa Thi Dược Phái là một chốn vô danh. Ngược lại, nơi đây lại rất nổi tiếng với nhiều lý do. Và một trong số những lý do ấy là những Luyện dược sư, những người có khả năng chế tạo đan dược vốn là một phần không thể thiếu đối với các Tu Tiên Giả lẫn người phàm. Ở đời không một Tu Tiên Giả nào không uống đan dược vì một lý do nào đó. Cũng như chẳng có một người phàm nào không muốn được chữa trị bằng những viên thuốc chữa trị được tạo bởi Tu Tiên Giả. Thế nên một nơi chuyên đào tạo Luyện dược sư, nghiên cứu-sản xuất đại trà đan dược và cất giữ bao công thức quý giá như Thi Dược Phái rõ ràng không phải một chỗ tầm thường!
Còn lý do thứ hai, Thi Dược Phái là môn phái giàu có nhất Thất Quốc.
Ừ thì… làm gì có Luyện dược sư nổi tiếng nào nghèo cho được.
“Hừ, làm chuyện đ·ồi b·ại xong còn lôi môn phái cũ ra làm bình phong.” Thế mà Vũ Thanh chẳng có vẻ gì sợ hãi. Mặt khác lại còn khiêu khích nhiều hơn. “Nếu ngươi là người của Thi Dược Phái thì đời nào lại ở cái chỗ quỷ quái này? Thậm chí lại còn nuôi dưỡng tà quỷ. Thế rõ ràng là bọn Ma Đạo!”
“Lại nữa…”
Mặc có vẻ thấy nản. Cũng phải thôi, chính y cũng bị gọi với những cách gọi tương tự vài lần rồi. Nghe miết cũng ngán nên Mặc mới đành đứng thẳng dậy.
“Cô biết bọn Tu Ma, hay còn được gọi là theo Ma Đạo thì sẽ có phương thức nhận dạng đúng không?”
“Ờ. Đâu đó trên người kẻ đó sẽ có vết bớt kí hiệu Ma Đạo.”
Vũ Thanh trả lời mà chẳng suy nghĩ gì nhiều. Nhưng khi cô ta thấy kẻ kia bắt đầu tháo đai quần, lột áo ra thì liền la toáng lên.
“Ngươi định làm cái trò đốn mạt gì thế hả?!”
Đôi tay Mặc vẫn chậm rãi tự lột đồ mình ra, miệng thì trả lời như thể đang làm việc rất hiển nhiên.
“Chứng minh sự trong sạch của bản thân?”
“Bộ ngươi không còn cách nào khác hả?! Ta còn là con gái đấy!”
Mặc khựng người lại. Y chẳng biết đang nghĩ gì khi nhìn phía Vũ Thanh đang đỏ cáy mặt mũi kia. Cảm thấy khó xử? Vì đã để một cô gái trong trắng thấy thân mình khoả thân chỉ để chứng minh mình liêm chính?
Không. Mặc cứ thế mà lột sạch đồ ra, một cách dứt khoát.
“Ta chỉ coi gái đẹp là con gái nên không sao đâu.”
“Ta mà thoát khỏi đây thì sẽ g·iết ngươi!”
…
Rốt cuộc thì dù có cố nhắm mắt lại, Vũ Thanh vẫn bị Mặc điểm huyệt ép mở to mắt để nhìn khắp người gã. Sau khi chứng minh bản thân bản thân trong sạch, gã họ Viêm chẳng hề quan tâm gì tiếng chửi rủa của người kia mà vận quần áo vào lại một cách thản nhiên. Khi mọi thứ đã ngay ngắn trở lại, y mới quay sang Vũ Thanh đang nhăn nhó cáu giận cực độ.
“Thế là ta chứng minh mình không phải bọn Ma Đạo. Việc của tên kia thì không phải do ta thu lấy tu vi để làm của riêng. Ta cũng chẳng có tham vọng sức mạnh gì của người khác đâu.”
“Thế sao ngươi nuôi cái cây kia? Nó là một Yêu tinh phải không?” Vũ Thanh vẫn cáu giận nhưng cô ta vẫn muốn biết ngọn ngành câu chuyện. “Như nuôi thú? Ngươi định muốn biến nó thành người thì cũng khác nào việc mà một đám Ma Đạo đang nổi lên sẽ làm đâu.”
Mặc liền nhún vai.
“Ta không có ý định đó. Ta cũng chẳng quan tâm. Ta cần một ai đó lấy đi sức mạnh của những kẻ không xứng. Quang Mộc có thể làm được điều đó nên bọn ta giao kèo với nhau, thế thôi.”
Mối quan hệ của cả hai trong mắt họ Viêm là một sự cộng sinh bình thường mà đôi bên đều đạt được cái mình muốn. Nên chỉ cần không ai phản bội ai, thì như thế là quá được.
Còn chưa nói đến việc Quang Mộc vốn có mối quan hệ hảo hữu với một người mà Mặc rất kính trọng.
“Thế ngươi không muốn làm hại ta với tên Hồ tộc?”
Mặc nghe câu hỏi liền lắc đầu.
“Không.”
Vũ Thanh lại ngay lập tức hỏi tiếp.
“Thế tại sao ngươi lại định cho hắn uống thuốc độc?”
“Thuốc độc?” Mặc nhướng mày khó hiểu. Rồi y giơ viên thuốc mà Quang Mộc trao cho hắn ra. “Cái này là thuốc chữa độc cửu vĩ xà.”
Cả người Vũ Thanh có thể bị tê cứng và vô dụng. Nhưng đôi mắt của cô vẫn rất tinh anh mà loé lên ánh lục. Giọng nói của cô bây giờ đanh thép lại như đang buộc tội.
“Cái đó rõ ràng là có độc! Có tà khí! Ngươi đang giả ngu hay ngu thật đấy?”
Mặc không đáp. Y nghe lời nói của Vũ Thanh thì liền kiểm tra ngay. Rõ ràng bên ngoài là lớp màu tía đặc trưng cho thuốc chữa độc. Đặc tính trong ấy rõ ràng trái ngược với cửu vĩ xà, đích thị đây là thuốc chữa. Nhưng…
Đó chỉ là lớp vỏ.
Khi Mặc bóp mạnh một tý, lớp màu tía vỡ vụn ra để lộ một viên đan dược đỏ cam. Cái mùi hương của viên thuốc độc ấy xộc thẳng lên mũi của Mặc. Nếu không phản ứng kịp nín thở, có lẽ chính y cũng đã phải m·ất m·ạng.
Cái quái gì thế này?
Gương mặt của tay Luyện dược sư trở nên tối mịt. Viên thuốc này rõ ràng do y yêu cầu Quang Mộc tạo ra để chữa độc, chứ không phải g·iết người. Thế mà cái cây c·hết tiệt đó lại đưa một thứ có thể gây c·hết người dưới lớp vỏ giả tạo!
“Đây.”
Mặc lấy ra một viên thuốc, búng nó bay tọt vào miệng Vũ Thanh mà chẳng chờ đến sự đồng tình của cô gái. Họ Lâm đã định lên tiếng chửi, nhưng khi thấy bản thân có thể cử động trở lại thì liền đổi ý.
“Ngươi…”
“Thứ đó sẽ giúp cô hồi phục cả thể trạng lẫn linh khí trong người. Xong rồi mau rời khỏi đây càng xa càng tốt. Khi nào xong chuyện ta sẽ tìm cô sau.”
Mặc đáp như thể biết điều mà Vũ Thanh sẽ định nói. Sau đó kèm theo một lời dặn ngắn gọn, y nhanh chóng bước ra khỏi căn phòng chữa đổ vỡ tan nát, hướng ra sân sau nhà của mình.
Thế mà còn chưa kịp gọi tên, kẻ mà Mặc muốn tìm đã ra tay trước.
Một đống lá xanh được cường hoá bởi linh khí hoá thành những lưỡi dao sắt bén lao đến tranh nhau cắt xé cơ thể Mặc.
Nhưng bản thân gã Luyện dược sư đã đoán trước được một phần mà tránh né được tất cả, lại còn dễ dàng gắt gọn toàn bộ ám khí chỉ bằng hai ngón tay.
“Ngươi muốn làm gì đây hả Quang Mộc?”
Dù cho giọng nói vẫn có vẻ điềm tĩnh, gương mặt của y trông đáng sợ thật sự khi nhìn về phía cái cây to lớn nhất trong khu rừng.
“Còn phải hỏi sao nhãi ranh? Ta muốn có được thứ mà bao kẻ như ta luôn ao ước có được.”
Giọng nói của Quang Mộc giờ không chỉ còn thì thầm trong trí óc Mặc nữa, giờ nó vang vọng khắp nơi như thể đã chẳng ngại che giấu sự tồn tại của mình.
“Ta muốn trở thành người!”