Chương 33: Ngươi không có quyền
Cái quái gì vừa xảy ra vậy?
Vũ Thanh núp sau một gốc cây, trợn tròn đôi mắt màu lục của mình mà thở hổn hển. Hai tay của cô đan chặt vào nhau, đôi môi cũng mím chặt nhưng cũng chẳng thể cản được việc cả thân thể đều đang run rẩy lên vì sợ hãi. Cô gái họ Lâm đã được hơn hai mươi cái xuân xanh, thấy được nhiều điều và gặp không ít kẻ mạnh. Và có thể nói, tên Tiếu Dương kialà người mà cô ta nghĩ là mạnh nhất trong cả thảy với khả năng sống sót và sức công phá kinh hồn. Thế mà giờ đây, kẻ họ Bạch mạnh mẽ ấy lại biến thành một cái xác khô chỉ vì vài sợi tơ mỏng bằng sợi chỉ được phóng ra bởi một cái cây.
Không… không phải lúc để mất bình tĩnh!
Cô gái trẻ hít một hơi thật sâu, lấp đầy phổi bằng không khí. Cộng với việc nuốt cạn nước bọt trong miệng, Vũ Thanh đã có thể suy nghĩ thông suốt hơn một chút.
Mấy sợi dây ấy kết nối đến cái cây cổ thụ mà tên kia đang đứng cạnh.
Đôi mắt màu lục loé sáng lên khi thấy những luồng linh khí còn sót lại từ những sợi dây đang được vội vã truyền đi về thân cây. Kỳ lạ là không hề một chút linh khí nào được truyền sang Viêm Mặc, thay vào đó nó chỉ đến thân cây rồi biến mất, cứ như thể nó đã được thứ gì đó khác hấp thụ sạch sẽ.
Dù rằng động vật, thực vật thậm chí một viên sỏi, cục gạch ngói cũng có khả năng hấp thụ linh khí, nhưng việc một cái cây có khả năng hấp thụ mạnh mẽ thế này cũng thật là kì quặc, nếu không nói là vô lý. Trừ khi…
Cái cây đó có “Tinh”!
Vũ Thanh từng nghe được kể rằng nếu bất kỳ thứ gì hấp thụ đủ linh khí đều có thể tạo nên được “Tinh” để trở thành một “yêu tinh” một thứ có tri giác và hoạt động như thể một con người; thậm chí có thể tu luyện để trở thành Tu Tiên Giả, chuyển hóa thành dạng con người. Chuyện này thật sự hiếm gặp vì cần rất nhiều yếu tố quan trọng như lượng linh khí được tích tụ đến ngưỡng cụ thể nào đó, cộng với cả những yếu tố phong thuỷ lẫn thiên văn mới tạo nên được “Tinh”. Nhưng dẫu sao, chuyện này vẫn hợp lý hơn con cửu vĩ xà biết nói nửa ngày trước, dân gian đã truyền miệng nhau về việc một vị cao nhân nào đó khi đi đại tiện đã cho ra một bãi phân biết nói luôn cơ mà. Ghê gớm hơn nữa, bãi phân ấy còn có công lực không kém gì một Tu Tiên Giả có tu vi trăm năm! Nghe cứ thể là chuyện đùa, thế mà ai cũng có thể công nhận một điều, bọn yêu tinh chưa bao giờ là một đối thủ dễ xơi.
Cần biết là yêu tinh khác với yêu quái, tuy có mối liên hệ mật thiết. Yêu quái không thể nào đạt được “Tinh” để thành yêu tinh. Yêu tinh lại có thể hoá điên thành yêu quái nếu “Tinh” của nó không được giữ vững. Dân gian cũng truyền miệng rằng, đa số yêu quái hiện nay trên Thất Quốc đều từ những giống yêu tinh từ thời xa xưa biến thành. Thực hư thế nào, Vũ Thanh chẳng rõ. Cô ta cũng chẳng muốn quan tâm về lịch sử lắm.
Điều cô gái họ Lâm muốn biết là cách để đánh bại một thứ thế này, hay chí ít là cách tránh được nó. Dù đã có kinh nghiệm chiến đấu với bao yêu ma quỷ quái, việc chiến đấu với yêu tinh có thể tiêu diệt Tiếu Dương rõ ràng là một điều quá sức với Vũ Thanh. Lại còn có cả một tên được tôn làm thần như Viêm Mặc nữa chứ. Có nhắm hai mắt lại đi ngủ Vũ Thanh cũng chẳng mơ thấy được đường nào đánh thắng được hai cái thứ này!
Nên giờ chỉ còn một cách. Chạy!
Nhưng chạy đi đâu? Còn một đường duy nhất là đi ra khỏi Hắc Lâm này thôi. Mà muốn ra khỏi đây cũng đâu có đơn giản? Vào được đến tận đây vốn dĩ là nhờ Tiếu Dương bảo vệ nhóm bọn họ chứ Vũ Thanh có làm được cái gì đâu? Giờ kêu một mình cô đi ra khỏi đây á? Cô ta còn chẳng biết đường đi. Muốn đi theo ngôi sao Bắc Đẩu để ra khỏi Hắc lâm thì cũng phải leo được lên tận tán cây cao nhất trong khu rừng này, khó!
Nên kế hoạch thứ hai, dù không muốn vì có rất nhiều rủi ro, cô gái họ Lâm chỉ còn biết đánh cược vào “gã Hồ tộc có sức mạnh kinh người mà mình chỉ mới gặp nửa ngày trước” thôi. Không biết A Mãnh có khả năng tỉnh lại hay không, nhưng vác kẻ đó theo phòng hờ trường hợp “may mắn” nào đó cũng là một cách.
Đằng nào bỏ lại hắn cũng c·hết chắc. Mình làm thế là ban phước, hắn bảo vệ mình cũng coi như trả ơn thôi! Quả là cao kế! Mình đúng là thiên tài!
Rõ ràng, kể cả khi quyết chí phó mặc cho số phận thì cách làm ấy cũng không khôn ngoan lắm.
Kết quả là cô ta cũng bị phát hiện ngay khi sắp t·ẩu t·hoát thành công.
…
“Ra là thấy hết à?”
Và mọi chuyện lại dẫn về đây, căn phòng chữa rộng lớn tràn ngập mùi thơm của thảo dược và thuốc men. Vũ Thanh không nghĩ là mình lại bị Mặc tìm thấy sớm và dễ dàng thế được.
Không lẽ hắn đã nhìn thấu được kế hoạch bỏ trốn của mình?
Trật lất. Thật ra hắn chỉ đến đây để định nhét thuốc vào miệng A Mãnh thôi.
Nhưng bất kể lý do Mặc ở đây là gì, Vũ Thanh cũng biết là mình khó mà được rời khỏi đây một cách toàn mạng. Chẳng hề chần chừ, cô gái họ Lâm, một tay vác A Mãnh trên vai, một tay rút ra sợi dây xích kim loại từ trong chiếc túi nhỏ bé ngang hông ra, nhằm thẳng đến họ Viêm mà t·ấn c·ông.
“Phi Hoa Thuật!”
Chẳng rõ là vì quá bất ngờ, hay bản thân Mặc không hề có ý định né mà sợi xích ấy dễ dàng quấn lấy cánh tay phải của kẻ địch. Vũ Thanh cũng chẳng thèm thấy sự bất thường, cô ta ngay lập tức truyền linh khí màu lục của mình dọc khắp sợi xích. Ngay lập tức, toàn bộ sợi xích hoá thành một thân sen mềm dẻo.
Mặc nhướng mày lên khi thấy một chiêu thức kì quặc chẳng biết có tác dụng gì. Và cũng ngay lúc đó, một nụ cười hiện ra trên mép Vũ Thanh.
Vũ Thanh hít lấy một hơi.
Rồi đột ngột truyền linh khí vào món v·ũ k·hí.
“Ngân Liên!”
Ngay lập tức, phần trói chặt khuỷu tay của Mặc lại biến đổi thành một bông sen màu bạc chói loá. Thoạt nhìn chúng chẳng khác nào một đoá sen bình thường mang ánh bạc kỳ quặc, nhưng thực ra, từng cánh hoa lại sắc bén chẳng kém gì đao kiếm thật. Chúng xoáy quanh khắp cánh tay của Mặc mà chém mà nghiền. Như một cái máy xay thịt chúng bắt đầu cắt xé cánh tay của Mặc trông ghê tởm khôn xiết.
Dịch máu đỏ tuôn ra như thác, kẻ mang họ Viêm phải vội vã cắt đứt sợi dây xích mà giật lùi lại vài bước.
Nhanh quá! Mình còn chưa kịp thấy hắn đã làm gì nữa!
Vũ Thanh tuy không muốn nhưng cũng phải trầm trồ trong lòng. Cô ta vội vã rút sợi xích đã hoá lại như thường mà vô thế thủ. Dựa vào vết cắt trên sợi xích, nó như thể vừa bị thứ gì đó rất sắc bén cắt đứt, thậm chí lại còn được cường hoá bởi linh khí nữa.
Nhưng thứ gì? Mặc chẳng hề cầm thứ gì trông giống binh khí trên tay cả. Hai tay hắn hoàn toàn trống không, đến một con dao cùn còn chẳng có.
Mồ hôi của cô gái bắt đầu lắm tắm tuông ra trên trán. Không phải mệt, không, cô ta đang thấy lo lắng và khó hiểu.
Một mặt vì chẳng biết rõ được thực lực của đối thủ ở tầm nào để đối phó. Một mặt lại vì Mặc chẳng có vẻ gì là sợ hãi. Dù cho cả cánh tay trái của kẻ mang danh Thần Y vừa bị cắt nát như tương, hắn lại vẫn điềm tĩnh giữ nguyên gương mặt lạnh như băng ấy. Mặc chẳng nói chẳng rằng, luồng linh khí màu đỏ của hắn ngay lập tức quấn chặt lấy v·ết t·hương mà chữa lành như chẳng hề bị gì chỉ trong tích tắc.
Cái khả năng phục hồi gì thế này?!
Ngay khi Vũ Thanh định t·ấn c·ông một lần nữa, kẻ mang đôi mắt đỏ liền điềm đạm lên tiếng.
“Lục Phẩm Cô Nương. Tôi không muốn đánh nhau với cô.” Mặc xoa nhẹ v·ết t·hương để kiểm tra chứ chẳng hề tỏ ra phòng bị gì. Nhìn thế này rõ ràng là hắn như không muốn đánh thật. “Chúng ta không thù không oán, đừng có ép ta phải xuống tay.”
“Thế ngươi với thằng nhóc kia có thù oán gì mà lại xuống tay hả?”
Vũ Thanh ngay lập tức bật lại. Cô ta chẳng biết kẻ kia có âm mưu gì nhưng khi thấy những gì mà hắn có thể làm thì khó mà để mất cảnh giác. Nên sợi xích vẫn cứ tiếp tục đánh tới tấp đến Mặc dù cho kẻ kia rõ ràng không hề có ý chống cự gì ngoài việc tránh né.
“Ngươi g·iết được hắn thì cắc cớ gì lại tha mạng cho ta chứ? Hạng tiểu nhân như ngươi ta đã gặp nhiều rồi!”
“Muốn biết lý do à?”
Sợi xích ngay lập tức bị chộp lại, bằng chính cánh tay vốn đã bị nó đả thương vài giây trước. Vũ Thanh cố gắng giật v·ũ k·hí lại nhưng cả hai tay cô lại chẳng hề bằng một cánh tay của kẻ địch. Tim cô gái giật thót. Cái sức mạnh cơ bắp này thật sự không hề phù hợp với một gã mảnh khảnh như Viêm Mặc. Nếu phải so thì chắc chắn tên này phải ở cái tầm đủ sức đấm nát cả một hòn đá khổng lồ mà chẳng hề đổ một giọt mồ hôi. Nhưng đây không phải lúc để lại tiếp tục trầm trồ đối thủ, cô gái ngay lập tức truyền linh khí để thi triển phép thuật để phản công. Ấy mà luồng linh khí màu lục chưa kịp ra hình ra dạng, cả sợi xích lại bị giật ngược về phía Mặc, chỉ với một cú giật mạnh dứt khoát duy nhất.
Không chỉ món v·ũ k·hí đầy mắc nối kim loại màu đen ấy, mà cả Vũ Thanh cũng bị trượt theo trên nền sàn gỗ. Quá bất ngờ bởi việc này, cô gái họ Lâm liền trượt chân mà ngã, cứ thế bay thẳng đi như một mũi tên. Còn A Mãnh thì đ·ã b·ị r·ơi ra khỏi tay mà nằm đo sàn.
Cứ ngỡ rằng mình sẽ đâm đầu vào bức tường hay thảm hơn là dập mặt dưới đất như A Mãnh, thế mà lại không, Vũ Thanh lại đang được nắm cổ cố định lại, nhấc lên lơ lửng, bởi một gã điển trai ở ẩn kì quái họ Viêm. Tim của cô gái đập trễ đến vài nhịp, thở cũng chẳng nổi nốt. Chỉ còn đôi mắt là vẫn tinh anh, nhìn chằm chằm vào đôi mắt đỏ rực ở ngay trước mặt như một đòn phản kháng yếu ớt cuối cùng còn sót lại.
Ấy vậy, càng nhìn, cô gái họ Lâm như thấy cả một ngọn lửa điên cuồng đang muốn đốt cháy mình. Và không chỉ mỗi đôi mắt, cả gương mặt của Mặc cũng trở nên đáng sợ một cách quái lạ. Cái vẻ lạnh lùng giờ đã mất sạch, giờ đây nó giống như là đang coi thường.
“Vì cô yếu đến mức chẳng cần dùng pháp thuật, ta vẫn đánh bại được đấy. Nếu cô mà mạnh như cái tên kia thì ta đã g·iết luôn rồi, hiểu không?”
“...Yếu à?” Vũ Thanh nghe vậy đành nhắm chặt đôi mắt lại. Cả người cô bắt đầu thả lỏng ra vẻ đã buông xuôi. “Ra vậy ha?”
Nhưng khi vừa nhận ra là bàn tay của Viêm Mặc đã dần thả lỏng mà không còn bóp chặt để uy hiếm, cô liền nhằm vào khuỷu tay của kẻ địch mà thụi vào. Song, tận dụng chút thời cơ ngắn ngủi để truyền linh khí vào chân để đá vào ngực Viêm Mặc, vừa để đả thương vừa dùng lực đẩy để thoát ra khỏi thế bí.
Tất nhiên khi vừa thoát ra, cô ta cũng không quên nắm áo A Mãnh để kéo về phía mình, giữ khoảng cách an toàn với tên địch đáng sợ kia.
Mặc chặc lưỡi sờ lên phần xương sườn đang đau nhói sau cú đá kinh khủng. Cũng may cho hắn vì đã kịp truyền linh khí tạo lớp bảo vệ quanh vùng ngực. Nếu không thì đòn ấy đã đâm thẳng vào tim, đoạt mạng y ngay lập tức.
“Cũng biết chơi chiêu chơi trò đấy.” Mặc không hề tỏ ra một chút tôn trọng đối thủ một tí tẹo nào. Thậm chí, sau khi vừa thoát c·hết trong gang tất, hắn vẫn không thèm phòng bị. “Nhưng yếu như cô không thắng nổi ta đâu.”
Cũng phải, vì kết cục trận đánh này vốn đã được định ngay từ đầu rồi.
Vũ Thanh đã mất v·ũ k·hí là sợi xích, linh khí cũng không có quá nhiều sau trận chiến với cửu vĩ xà, lại còn có thêm một cục nợ đi kèm. Thế là còn chưa nói đến việc kẻ địch vốn mạnh hơn cô ta gấp trăm lần kể cả về sức lẫn tu vi. Phân tích thế nào cô ta cũng chẳng thể có đường thắng, chính bản thân Vũ Thanh cũng thừa biết điều đó.
Nhưng cô ta không chùn bước. Cái vẻ sợ hãi lo lắng giờ đã tiêu biến đâu sạch. Hai hàm răng của cô cạ vào nhau sau lớp môi mềm mại đang mím lại. Giờ đây gương mặt trắng trẻo ấy lại được đắp lên vẻ nghiêm túc cùng đôi mắt bén nhẹm như muốn chém c·hết Mặc thành trăm mảnh!
“Ừ thì ta yếu, cái đó ta biết rõ.”
Linh khí màu lục bắt đầu tuôn ra từ khắp nơi trên cơ thể cô gái. Chúng tụ lại quanh tay cô rồi dần dần hình thành nên một sợi xích óng ánh màu lục bảo. Thứ này được tạo hoàn toàn bởi linh khí!
“Nhưng một kẻ ă·n c·ắp vô sỉ như ngươi không có quyền sỉ nhục ta!”