Chương 559: Hành trình đấu giải đáng nhớ của cô bạn gái xinh xắn dễ thương siêu đáng yêu Thảo My (11) + thông báo
“Chậc, sao quân lên nhanh như này được nhỉ? Hay là kêu gọi giúp nhau từ trước rồi?"
Song phương vừa mới chạm mặt nhau một cái Thảo My đã thầm hô một tiếng không ổn, bàn tay cầm chuột đột ngột tách quân dân hướng về phía không có địch chạy đi. Có điều cặp tuyển thủ Nhật Anh - Hữu bên phía NorthWind, với động lực tháo gỡ cục diện rối rắm tại nhà Incas trước mắt họ đã có một màn phối với nhau cực kỳ ăn ý. Mặc kệ đám quân dân Tây Ban Nha xoay sở ra làm sao liên quân Malay - Incas vẫn dàn hàng vây ráp thành công, qua đó ép đối phương phải trả giá máu cho hành động xây dựng công trình trái phép ban nãy.
Đi đâu cũng vướng lính địch, không còn cách nào khác Thảo My đành phải chấp nhận cho quân dân lao lên giáp chiến. Bởi vì thua thiệt về mặt quân số nên cô không tiến hành đối đầu trực diện, thay vào đó cô thao tác công kích xen kẽ di chuyển cứ như thể trong tay đang là cung kỵ Cavalry Archer vậy, chứ chẳng phải Militia hay nông dân. Hai chàng tuyển thủ bên phía NorthWind thấy thế bèn nhanh chóng bắt chước theo, song phương một mực dây dưa ngươi đi đâu ta theo đến đấy trên nền cát vàng.
“... Vâng quân Malay đang đổ ra rất đông! Quân Tây Ban Nha ít hơn phải lùi lại rồi, liên tục là những pha đánh võng đổi hướng không theo quy tắc nào hết nhưng vẫn bị bám đuổi hết sức gắt gao. Không hổ danh đội tuyển chuyên nghiệp phản xạ vô cùng nhanh nhạy, đồng thời khâu phối hợp bọc lót cho nhau cũng hết sức ăn ý. Tuyển thủ Sóc Bông có lẽ cần phải quyết đoán lên, cảm thấy không ăn được đối phương thì chạy một mạch về nhà đi thôi. Hy sinh một ít nông dân cản đường chứ cứ dấn dứ thế này c·hết hết cả đấy!"
"Có lẽ tuyển thủ Sóc Bông của chúng ta đang tính toán né tránh mũi nhọn của địch thôi chứ không có ý rút hẳn quân về đâu anh Hạnh Đào. Vì một khi rút lui đối phương có quân họ sẽ đập hết rào gỗ sau đó hồi lại rất nhanh. Không bằng tiếp tục ở lại q·uấy r·ối cho đối phương khó chịu…. Vâng Tây Ban Nha c·hết một dân rồi, c·hết thêm một con lính chùy nữa. Phía NorthWind thì c·hết một dân yếu máu sẵn. Hơi khó cho bóng hồng bên phía LadyNinja."
Khoảnh khắc hai bình luận viên chú ý tới giao tranh nổ ra tại cửa ngõ nhà Incas cũng là lúc song phương bắt đầu phải chịu những t·hương v·ong đầu tiên. Lẽ dĩ nhiên Thảo My là người ăn thiệt nhiều hơn, còn may là chưa đến mức bị vùi dập hoàn toàn do hiện tại lính lác đôi bên đều yếu đuối như nhau, đ·ánh đ·ập hồi lâu mới có một đơn vị hết máu lăn ra c·hết. Đồng thời cô cũng rất nỗ lực chống trả, khiến hai chàng trai đoàn đội NorthWind không thể buông lỏng dù chỉ là một giây.
Bất quá trong mắt các khán giả theo dõi trận đấu trên màn hình lớn thì bóng hồng phía LadyNinja hiện đang ở vào thế yếu rõ ràng, nếu choảng nhau sòng phẳng thì sớm muộn gì quân dân Tây Ban Nha cũng rủ nhau nằm xuống cả đám. Mà lại bình luận viên Nhật Phong phân tích cũng có lý, tầm này rút lui để bảo toàn lực lượng thì quá uổng cái công đầu tư đánh úp căn cứ đối phương từ sớm. Đi không được ở cũng không xong, cục diện xoay chuyển trong nháy mắt khiến đám thanh niên choai choai nhất thời chưa kịp thích nghi. Ai nấy ngoại trừ biểu thị lo lắng theo hai bình luận viên ra thì chẳng còn làm được gì khác.
Bầu không khí nơi sân khấu cứ thế dần dần chùng xuống, chốc chốc lại có kẻ chép miệng lẩm bẩm mấy câu hay thở dài tỏ vẻ tiếc thay cho các cô gái. Mới đánh ra khí thế chưa được bao lâu đã bị mấy tuyển thủ chuyên nghiệp dội một gáo nước lạnh rồi, đến họ đây là người ngoài còn thấy cụt hứng chứ đừng nói đến người trong cuộc a.
"Ê này, nhà 7 giờ đang làm gì kìa."
Thế rồi, đúng vào lúc này thì có khán giả tinh mắt chợt phát hiện ra động tĩnh lạ thường nơi bản đồ minimap. Theo đó, căn cứ địa tộc Persians của Thùy Linh - tuyển thủ bị xem là mắt xích yếu nhất của LadyNinja đột ngột làm ra hành động giống hệt Thảo My ban nãy: đẩy nông dân chạy lên căn cứ địa tộc Imcas, sau đó đặt nền móng một tòa công trình nào đó nằm liền kề trại lính Barrack tộc Tây Ban Nha. Diện tích hoàn toàn tương đồng, tám chín phần mười là công trình có cùng chức năng chiêu mộ quân.
"Ở phía bên này nhà Persians đang đẩy nông dân lên!" Tại khoang bình luận Nhật Phong cũng trùng hợp phát hiện sự lạ thường, nương theo màn hình di chuyển tới nơi đặt công trình anh đổi giọng phấn khích: "Đây là nhà của tuyển thủ KupyLinh, cô vừa nhảy đời 2 thành công với 28 dân! Thế bài là "tươi" và ngay khi lên đời xong cô lập tức đặt một cái t·rường b·ắn cung bên cạnh nhà lính Tây Ban Nha! NorthWind biết gọi hội thì LadyNinja chúng tôi cũng biết, chỉ cần Sóc Bông cố gắng cầm cự thêm chút nữa là phe cô sẽ có cung thủ ra sân! Thế trận sẽ lại đảo chiều ngay tức khắc!"
"KupyLinh hả? Cố lên KupyLinh, cứu được em Sóc anh thành fan cuồng của em luôn!"
"Ầy, không phải Hani hay Yurin lên cứu nhưng…. Thôi cũng được, tầm này ai cứu cũng như nhau. ┐( ̄ヘ ̄)┌ "
"Ông nhầm! Cho Linh lên cứu là chuẩn bài rồi, để hai em kia yên ổn làm ăn còn mong mid game (middle game - thời điểm giữa trận) gỡ gạc lại chứ? Ai dám tin tưởng "cục tạ" này đánh mid game?"
"Đảo chiều? Nãy bà chị Linh này micro bộ binh t·hảm h·ọa vờ lờ ra, giờ chuyển sang cung thủ không biết có nên cơm cháo gì không mà kêu đảo chiều."
"Thì bình luận viên cổ động suông ấy mà bạn hiền. Chắc chuẩn bị vào sân "c·hết thuê" cho chị Sóc thoát thân thôi, tôi nghĩ vậy. ( ˘ 、 ˘ ) "
Vì là mắt xích yếu nhất của cả đội nên không có gì khó hiểu khi khán giả ai nấy đều đặt rất ít kỳ vọng vào Thùy Linh. Theo họ chuyện tốt nhất mà cô có thể làm lúc này là đẩy thật nhanh cung thủ lên chiến trường nhằm dọa lui hoặc đánh lạc hướng liên quân NorthWind, qua đó thành công cứu vớt tàn quân Tây Ban Nha và người đồng đội tinh quái Sóc Bông sẽ không bị phế đi triệt để sau pha đánh cược tất tay. Còn lại tình thế của cô sau đó sẽ ra sao thì chẳng ai thèm bận tâm.
Có mất hết quân, mất thao tác dẫn đến công cuộc phát triển căn cứ bị chậm lại vân vân… cũng không sao hết, rồi đồng đội của Thùy Linh sẽ lại gồng gánh cô như mấy trận thi đấu trước mà thôi. Tuyệt không một khán giả nào ngờ rằng những phút sắp tới sẽ là khoảnh khắc thi đấu chói sáng nhất đời cô nàng tuyển thủ gà mờ.
"Ơ kìa? Nhà này là nhà… chị Linh? Sao chị lại xây nhà ở đây?"
Nửa phút sau, đang khổ não mò vào trại lính chiêu mộ thêm mấy con Militia nữa nhằm "khô máu" với đối phương đến cùng thì Thảo My chợt giật mình khi bắt gặp một tòa công trình đang được nông dân đồng minh xây dựng liền kề. Lời vừa dứt thì cũng là lúc công trình chính thức thành hình: một t·rường b·ắn cung lát đá trắng muốt mang đậm phong cách đặc trưng miền Trung Đông. Không ai vô duyên vô cớ đặt công trình chiêu mộ q·uân đ·ội cách căn cứ chính quá xa ở thời điểm này cả, chẳng nhẽ con hồ ly tinh này có cùng mục đích với cô?
“Giúp em chứ còn gì nữa. Cố bám trụ, cung thủ ra ngay và luôn đây.”
“Ơ kìa, giờ đến lượt Linh cũng đánh sớm à?” Đợi Thùy Linh lên tiếng xác nhận xong Thảo Hân lập tức truy vấn, miệng méo xẹo ra chiều bất mãn. Đã thống nhất là trận này sẽ không đánh sớm nữa rồi cơ mà, sao mới có phút thứ mười mấy thôi đã có hai cái biến số to lù lù thế? Tốn cái công lên dây cót tinh thần lúc nghỉ ngơi giữa giờ quá đi mất. ┐( ´ д ` )┌
“(Gật đầu) Vâng. À nhưng chị Hân đừng lo, coi như em giúp My đi chứ để My một mình gánh hết thế này không ổn đâu. Các chị cứ phát triển như bình thường, kệ hai đứa bọn em quấy đảo.”
“Nhưng mà….”
“Thôi không sao chị Hân. Lỡ rồi thế này cũng được.” Thảo My đột nhiên xen vào cắt ngang, trong đầu không ngừng tính toán làm sao để tận dụng tối đa sự viện trợ đầy bất ngờ đến từ đối tượng đáng ghét. Vốn cô không trông mong sẽ có đồng đội “chia lửa” như này đâu, cơ mà nếu có thì… dường như cũng không đến nỗi quá tệ. Toàn đội sẽ mất đi một nhà phát triển êm đẹp như dự tính, nhưng chỉ cần hai người hợp lực đánh bại đội quân nhà Malay thì sau đó họ có thể tiến hành bóp nghẹt căn cứ Incas đến cùng. Thuận tiện cắt quân đánh sâu vào nhà Malay cho chừa cái tội thất tín với chị em phụ nữ, về lâu về dài LadyNinja vẫn sẽ chiếm thế thượng phong.
Suy nghĩ xong cô vội vàng hướng về phía Thùy Linh hỏi thêm: “Chị Linh có thể lên được bao nhiêu quân cung?”
“Muốn bao nhiêu có bấy nhiêu. Chị cho dân ở nhà tập trung đào vàng chặt gỗ rồi, tài nguyên tiêu hết lại có ngay!” Thùy Linh cất giọng hào khí hồi đáp.
“Quân bắt đầu ra chưa?”
“Bắt đầu rồi, từ lúc nhà xây xong cơ.”
“Ok. Vậy thì kế hoạch tác chiến sẽ là như này: chị đừng đẩy lên vội gom một tốp 3 - 4 quân cung đi. Khi nào đủ thì chị cho theo sau đám lính chùy của em đánh nhau với quân Malay. Nhớ canh sẵn phím nóng tách quân phòng trường hợp b·ị đ·ánh úp sau lưng, quân đối phương đông đấy.”
“Thế còn bây giờ thì sao? Em không cần giúp đỡ à?”
“Cần nhưng giờ chị cho quân lao ra là lộ hết. Cứ làm theo lời em đi, để em tập trung câu kéo thời gian.”
Đoạn Thảo My kéo chuột cho q·uân đ·ội dưới trướng đổi hướng lộn ngược trở lại căn cứ địa tộc Incas, mục đích dụ cho đối thủ dồn sự chú ý đến mình bỏ qua động tĩnh lạ thường nơi Thùy Linh. Lúc này thì những dãy hàng rào chia cắt căn cứ do một tay cô dựng nên đã b·ị đ·ánh sập mất một ít, do phía bên kia cắt cử quân dân hợp sức công phá còn nông dân Tây Ban Nha thì vướng giao tranh không thể tu bổ hay xây mới. Cơ mà không vấn đề gì, thông qua bảng xếp hạng điểm số có thể thấy nhà của đối thủ “yêu thích cà khịa” Huwux chưa thể hồi phục lại được như bình thường. Mọi thứ vẫn đang nằm trong tầm kiểm soát, chỉ cần cung thủ Persians tràn vào bắn g·iết thêm một đợt nữa là có thể triệt để yên tâm, rằng nhà Incas sẽ không còn là mối uy h·iếp về sau.
Chỉ là trước đó họ phải thành công đánh tan q·uân đ·ội cứu viện nhà Malay. Tiểu đội cung thủ Persian sẽ đảm nhiệm vai trò chủ lực, thành hay bại phụ thuộc hết vào tài điều binh khiển tướng của “cục tạ” ngồi kế bên. Mong rằng đối phương không khiến cô thất vọng thêm một lần nữa, cứ việc cái xác suất điều ấy xảy ra bé nhỏ vô cùng.
“... Và thế là kế hoạch phát triển theo format chuẩn chính thức phá sản.” Thảo Hân chép miệng thở dài, đôi mắt mang theo một chút ý tứ trách móc nhìn về phía hai người đàn em tự tung tự tác. Nhưng rồi thấy cả Thảo My lẫn Thùy Linh đều tỏ vẻ chăm chú vào cuộc chơi, không có chút bóng dáng tùy hứng nào nên cô đành ổn định lại tâm tình để tiếp tục thi đấu: “Thôi vậy, Linh với My nhớ cẩn thận. Cảm thấy không đánh được thì rút về đừng có cố…. Chị Cúc thế nào rồi, mọi thứ chỗ chị vẫn ổn chứ?”
“Vẫn ổn nha, chừng hai phút nữa là có thể nhảy 3.” Một mực giữ thái độ lạc quan từ đầu đến cuối Kim Cúc lên tiếng xoa dịu: “Kệ hai đứa em nó đi Hân, chị em mình chơi cùng nhau cũng được mà.”
“Thế chị định chơi gì? Theo kế hoạch chuẩn bị đến lúc chúng ta bắt đầu “ứng biến” rồi đấy.”
“Này thì có gì mà phải “ứng biến”? Ngựa chém thẳng tiến!!! (ノ◕ヮ◕)ノ*:・゚✧ “
“ (; ̄Д ̄) Nghiêm túc đó hả chị?”
“Đương nhiên. Lên đời 3 trong vòng 17 phút mà không chơi ngựa chém là có lỗi với cuộc đời đấy, các cụ đã dặn rồi!”
“... Báng bổ, làm gì có cụ nào dặn như thế? Chẳng may vớ phải thổ dân châu Mỹ thì sao?”
Và thế là cặp đôi Thảo Hân - Kim Cúc cứ thế bàn tán với nhau về sách lược ra quân sắp tới của riêng hai người. Trong khi đó, Thùy Linh nghe theo lời Thảo My kiên nhẫn đợi chờ cung thủ tích tụ lại thành một tiểu đội mới cho lên đường hành quân. Đồng hành với chúng là mấy tên lính chùy Militia cuối cùng mà Thảo My có thể chiêu mộ tại thời điểm này. Giờ thì tài nguyên trong kho đã hết nhẵn cộng thêm xung quanh căn cứ Tây Ban Nha chẳng còn bất kỳ nguồn thức ăn hoang dã nào, muốn kiếm thêm thức ăn tạo lính chỉ có nước đầu tư làm ruộng thôi.
Mà làm ruộng tại thời kỳ tăm tối Dark Age thì khỏi phải bàn, vất vả mà thu hoạch chả được là bao. Trông chờ vào nó để ra quân đánh sớm cứ phải gọi là đợi đến mùa quýt!