Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Nhân Sinh Từ Dò Mìn Bắt Đầu

Chương 527: Ý tưởng của Trung




Chương 527: Ý tưởng của Trung

Cuối ngày.

"Ok, tới đây thôi là được rồi. Cảm ơn mấy anh em đã cho mình tham gia test cùng nhé." Trải qua vài ba phen chơi đùa tận hứng, tinh thần sảng khoái Dương Khoa nhã nhặn nói lời cảm ơn các thành viên Game Tester rồi đứng dậy bắt tay từng người. Trong lòng không quên cảm thán đoàn đội thiết kế trò chơi của Navigame vẫn cứ ưu tú như mọi khi, mới đi qua mấy ngày mà đã tiếp thu toàn bộ ý tưởng hắn cố vấn rồi từ đó xây dựng nên một phiên bản "Arms Race" sơ khai.

Tuy trước mắt còn rất nhiều thứ phải làm, nhưng yếu tố hành động dồn dập không ngừng nghỉ - cái chất của "Arms Race" thì đã được truyền tải từ trang giấy lên trò chơi thành công. Giờ chỉ cần tập trung hoàn thiện những mảng còn thiếu sót là Navigame sẽ có ngay ngón đòn xoa dịu cộng đồng người chơi hiệu quả trong tương lai không xa.

"Không có gì đâu sếp Camp."

"Sếp Camp quá lời. Khi nào rảnh sếp lại qua chơi nhá." Các thành viên Game Tester của Navigame đáp lại rất nhiệt tình, có người sau khi bắt tay Dương Khoa xong còn bất chấp vai vế cách biệt ôm hắn một cái. Cứ như là bạn thân đồng lứa với nhau vậy chứ chẳng phải người dưng.

"Ha ha, được. Nhất định."

Hứa suông thêm một câu nữa, xong xuôi hết thảy Dương Khoa mới quay trở lại bên cạnh Trung để thảo luận nốt công tác cố vấn. Lời còn chưa kịp mở thì Trung đã lên tiếng hỏi trước, vẻ mặt rạng rỡ như vừa nhặt được vàng: "Thế nào hả Khoa? Chế độ có vấn đề gì không?"

"Ờ… mọi sự nhìn chung không tệ lắm, đội ngũ các anh đang đi đúng hướng rồi đấy." Dương Khoa nghĩ ngợi một chút rồi đi thẳng vào vấn đề luôn: "Mà lại phiên bản trước mắt cũng chưa hoàn thiện nên em chỉ nêu lên một vài vấn đề cơ bản cần khắc phục thôi nhé. Đầu tiên là bản đồ chơi hơi bị rộng một chút. Chế độ này cần đảm bảo tiết tấu chiến đấu giữ ở mức nhanh nên không gian phải thu hẹp lại, lộ tuyến di chuyển cắt bớt đi để người chơi dễ đụng độ nhau hơn. Kiểu ra khỏi điểm hồi sinh là có thể bắn nhau luôn đó."

"Vẫn rộng hả? Bản đồ em vừa chơi là một bản đồ "Escort" nguyên thủy đã bị cắt gọt non nửa rồi đấy. Cắt nữa thì e cấu trúc cân bằng sẽ bị phá vỡ mất, không bằng làm hẳn một bản đồ mới cho xong."



"Có điều kiện thì các anh làm hẳn một bản đồ mới đi cho chất lượng đảm bảo, chẳng tốn bao nhiêu công sức cả mà lại khắc họa được nét đặc trưng cho chế độ mới…. Thứ hai là lượng súng trường xoay tua hơi ít so với tiểu liên lẫn súng lục, theo ý kiến cá nhân em các anh nên bổ sung từ một đến hai khẩu nữa để bắn cho đồng đều." Vừa nói Dương Khoa vừa nhớ lại ván chơi đầu tiên sử dụng “tuyệt chiêu” Bunny hop. Quả thực số lượng súng trường hơi có phần khiêm tốn, hắn xoay tua từ phân khúc tiểu liên sang mới bắn g·iết được mấy mạng đã lại nhảy sang phân khúc súng ngắm luôn. Lúc đó cũng là lúc hắn bị người khác “lấy đạo của mình trả lại cho mình” nên có ấn tượng rất sâu.

"Này thì không thành vấn đề, nhấc tay đánh máy vài nhát là xong. Nhưng anh tưởng đề xuất em đưa ra là số lượng súng xoay tua nên ở mức vừa phải thôi mà? Giờ gia tăng số lượng có sợ kéo dài thời gian chơi mỗi ván không?"

"Không sợ lắm, vì em nghĩ nếu chỉ là bổ sung thêm một hai khẩu súng chắc sẽ không sao, cứ đưa vào cho dân tình đỡ phàn nàn bắn súng trường chưa đã tay đã bị buộc đổi sang súng ngắm. Bất quá, để chắc cú thì sau khi thêm súng bên anh cứ tiến hành thống kê thời gian trung bình mỗi ván đi. Nếu vượt qua khoảng thời gian quy ước trong bản thảo thì hãy trả mọi thứ về lại như cũ, vì cái thời gian chơi mỗi ván…."

"Phải đảm bảo ngắn gọn nhằm làm bật lên tính giải trí tức thời." Trung gật đầu tiếp lời: "Cái này em ghi rõ ràng lắm rồi cứ yên tâm bọn anh sẽ chú ý. Còn gì nữa không?"

"... Một điều cuối cùng, vì "Arms Race" hướng đến cuộc chơi công bằng ai cũng như ai, nên trong chế độ này phiền các anh khóa hết kỹ năng đặc biệt của mọi class nhân vật cho em. Để tránh xảy ra tình trạng cùng một loại súng, cùng trình độ bắn nhưng người này lại thua người kia vì đối phương có khả năng giảm sát thương nhận vào từ loại súng đó chẳng hạn. Như pha test vừa rồi em bị mấy quả như thế đấy, thua rất oan."

"Hở, thực ra bọn anh đã vô hiệu hóa toàn bộ chỉ số gia tăng sức mạnh của các class rồi đấy chứ? Thậm chí mũ giáp các thứ bọn anh còn đưa về đồ mặc định như nhau nữa, sao có thể có chuyện giảm sát thương được?" Nghe đến đây Trung chợt cau mày lấy làm lạ, ánh mắt hết hướng lên trời rồi lại mang theo vẻ khó hiểu nhìn thẳng vào mắt Dương Khoa.

"Không đâu. Nhất định là các anh quên chưa khóa lại kỹ năng nhân vật đấy, vì suốt cả buổi em chẳng solo thắng được bất kỳ ai hết. Cùng một loại súng, bắn trúng như nhau mà lần nào em cũng nằm xuống còn đối thủ sống nhăn, nói không có vấn đề căn bản là vô lý quá đỗi." Mặc kệ đối phương nhìn mình chằm chằm, Dương Khoa vẫn đạm nhiên giơ tay thuận lên tiếng cam đoan. Mặt không đổi sắc dáng dấp tự nhiên, người nào không biết đến hắn trông thấy thế chắc chỉ có nước tin sái cổ.

Trung: ( ̄- ̄;)

Thôi đi chàng trai, chơi kém thì nhận là chơi kém đi còn viện cớ mất cân bằng này nọ. Làm gì có chuyện bắn trúng như nhau chứ, kẻ địch bắn cậu mấy phát rồi mà cậu còn chẳng biết đạn bay tới từ hướng nào kia. Anh đây nào có phải là thằng mù, suốt cả buổi test đứng sau lưng cậu quan sát mọi thứ từ đầu đến cuối đấy.

"Vậy để bọn anh thử xem lại xem sao." Có điều khách quý đã nói vậy rồi Trung cũng không tiện phản bác. Chép miệng một cái anh nhận phần sai về mình luôn cho xong chuyện: “Như thế là hết những cái chưa được rồi em nhỉ?”



"Đúng thế. Còn lại những chi tiết lặt vặt như định kỳ làm mới danh sách súng ống xoay tua, hay là chốt lượng tiền ảo kiếm được sau trận đấu thì không cần em cố vấn đâu. Bên anh cứ kiểm tra thực nghiệm rồi tự quyết cho nó khách quan.”

“Được. (chìa tay ra) Vậy anh thay mặt đoàn đội cảm ơn em thêm một lần nữa nhé, lúc nào khó khăn cũng phải nhờ em ra mặt như này thật sự là ngại quá.”

“(Bắt tay) Ấy, hợp tác song phương anh khỏi phải ngại đi anh Trung. Đôi bên cùng có lợi mà…. Thế bên anh còn có khúc mắc gì về “Arms Race” nữa không? Có khúc mắc gì cứ nói em biết em sẽ giải đáp.”

“Ờ, về “Arms Race” thì không nhưng có cái này anh muốn tham khảo ý kiến của em một chút." Chỉ trong một khoảnh khắc thoáng qua vẻ mặt Trung đột ngột nhiều lên mấy phần toan tính: "Bước nhảy rang… à nhầm Bunny hop ban nãy em thực hiện trông lạ mắt lắm. Anh chưa hề thấy ai dùng nó để né đạn hết á, là em tự mình nghiên cứu ra hả?"

"... Cũng có thể tính là như vậy, kiểu tình cờ mò ra ấy mà. Sao anh?"

"Không có gì. Chả là… lúc chứng kiến em thao tác anh chợt nảy sinh ý tưởng xây dựng một chế độ chơi xoay quanh nó. Cũng là một dạng Deathmatch như "Arms Race" nhưng người chơi sẽ chỉ cầm v·ũ k·hí cận chiến trên tay cùng với không ngừng nhảy nhót trong suốt cuộc chơi. Em thấy như vậy liệu có khả thi không?"

"Là sao em chưa hiểu lắm? Phiền anh nói rõ hơn một chút."

Nghe đối phương nói bản thân vừa nảy sinh sáng ý, Dương Khoa lập tức tỏ vẻ hứng thú hỏi han kỹ càng. Về phần Trung, bỏ ra vài giây chải vuốt lại ý nghĩ trong đầu xong anh bắt đầu nhỏ giọng trình bày cặn kẽ chế độ chơi mình mới nghĩ ra. Vẫn là chia hai đội thi đấu theo thể thức Deathmatch, thế nhưng như đã nêu phía trên lối chơi chủ đạo sẽ là cầm dao kéo không ngừng nhảy nhót khắp bản đồ thay vì vũ trang súng ống tận răng. Mục tiêu chiến thắng cũng chẳng phải là thi xem bên nào chém g·iết cán mốc trước, thay vào đó người chơi sẽ dùng dao kéo công kích một số vật thể nào đó để ghi điểm. Đội nào tích lũy đủ điểm số trước sẽ là đội thắng cuộc, còn chém g·iết lẫn nhau chỉ đơn thuần ngăn trở đối phương không cho ghi điểm mà thôi.



Hơn nữa, dựa trên thiết lập của Trung Bunny hop sẽ là một điểm nhấn cực kỳ sáng giá tại chế độ này. Người chơi mỗi khi thực hiện thành công những cú nhảy liên tiếp sẽ dần dần tạo được "đà" để những bước nhảy sau di chuyển cao hơn cũng như xa hơn. Từ đó gián tiếp khuyến khích người chơi lắc chuột đập phím nhiệt tình, vì những vật thể cung cấp điểm số sẽ được đặt ở vị trí tương đối khó để chạm tới nếu chỉ dùng thao tác nhảy thông thường.

"... Về phần vật thể ấy là gì thì hiện anh còn đang phân vân. Nhưng chắc sẽ là những quả bóng treo lơ lửng hay đại khái vậy thôi, hình dạng có thể tùy biến cách điệu nhưng bản chất sẽ là như thế. Ý tưởng sơ bộ là như vậy, em thấy thế nào Khoa?"

"Nghe cũng… khá thú vị, thú vị hơn so với chém dao Deathmatch thông thường." Đối diện dáng vẻ hào hứng của Trung, ngoài mặt Dương Khoa mỉm cười tán đồng lấy lệ còn trong lòng thì suy nghĩ vẩn vơ. Nếu đối phương có thể biến được mớ dự định vừa trình bày thành hiện thực thì lấy mức độ phủ sóng của "Điểm c·hết" khả năng rất lớn điệu nhảy Bunny hop sẽ chính thức được khai sinh và phổ biến rộng rãi khắp thế giới này. Hay ít nhất là phổ biến khắp cộng đồng người chơi nước nhà, có điều xuất phát điểm của nó sẽ không còn là một lỗi trò chơi như "Địa cầu 1.0" nữa mà là do một tay hắn khai sinh.

Hoặc cũng có thể tính là lỗi như cũ cũng được, vì bản thân sự tồn tại của hắn ở thế giới này đã là một cái lỗi siêu to khổng lồ rồi mà. ┐( ̄ヘ ̄)┌

"Khà khà, chàng trai thiên tài của chúng ta thấy thú vị là được rồi." Nhận được lời khen Trung càng đắc ý cười lớn: "Để anh triển khai nội dung chi tiết rồi hôm nào mời em qua đánh giá một lượt chỉn chu nhé. Cứ yên tâm anh sẽ ghi tên em vào mục đồng tác giả, vì không có bước nhảy Bunny hop của em còn lâu anh mới nghĩ ra được nét chấm phá cho cái chế độ "so dao" nguyên thủy ấy. Em không biết chứ đợt trước nhóm cao tầng bọn anh đau đầu với nó lắm, không cho vào trò chơi thì thiếu mà cho vào lại chẳng tạo ra được khác biệt gì so với trò chơi khác, chẳng bằng không cho."

"À… được. Anh cứ triển khai thử xem, thấy khả thi thì cứ thế bắt tay vào thiết kế. Chứ em thì chưa trải nghiệm tận tay nên em chỉ dám phán vậy thôi, nhé."

Vốn định góp ý thêm mấy lời, nhưng rồi trải qua một thoáng cân nhắc Dương Khoa lại quyết định chơi bài lùi. Chế độ chơi mà Trung vừa chia sẻ cho hắn biết là thứ hoàn toàn mới lạ đối với hắn, mà đã là thứ mới lạ không có nắm chắc hắn sẽ không bàn luận quá nhiều để tránh vạ miệng. Đảo mắt nhìn đồng hồ treo tường gần đó, thấy đã muộn hắn nhã nhặn nói lời tạm biệt: "Giờ cũng muộn rồi, em phải quay lại chỗ giám đốc Khải hoàn tất thủ tục ký kết đây. Không có mọi người phải chờ lâu quá. Hẹn các anh khi khác."

"Ok. Nhưng nhớ hẹn rồi là phải đi đấy nhé, viện cớ trốn như mấy lần trước là bọn anh không vui đâu. ( ̄ヮ ̄) ”

"Được được."

Trong lòng không quên bồi thêm dịp tới hắn sẽ trốn thật chứ khỏi phải viện cớ, Dương Khoa quay người chào tạm biệt tất cả mọi người rồi nhấc chân quay trở về phòng họp. Vừa vặn lúc này nhóm người đại diện đã thương thảo xong chi tiết giao kèo hợp tác song phương, cộng thêm "chủ nhà" Vương Khải cũng đã rảnh tay để chủ trì nốt nghi thức ký kết. Tiếp nhận bản hợp đồng dài đến mấy chục trang từ tay Thu Lan, đảo mắt đọc qua một số điều khoản quan trọng thấy không có vấn đề gì hắn lập tức múa bút ký tên.

"Hợp tác vui vẻ."

"Hợp tác vui vẻ, như mọi khi."

Buông đôi bàn tay rắn rỏi hữu lực của người thanh niên ra, Vương Khải tươi cười cầm một chiếc cặp hồ sơ đặt trên bàn lên rồi đưa cho Dương Khoa: "Liên quan đến giải thưởng Video Game Awards thì thật là ngại quá, tay giám đốc bên tôi có công chuyện đột xuất không trì hoãn được nên không thể tụ hội cùng với mọi người. Thôi thì thay mặt ban giám đốc tôi xin quý công ty lượng thứ vì đã lỡ hẹn, Navigame chúng tôi sẽ thu xếp nối lại buổi trao đổi thương thảo với quý công ty vào một ngày gần nhất. Còn liên quan đến hạng mục hợp tác thông tin chiến lược thí điểm thì đây là một chút thành ý của chúng tôi, mong cậu nhận lấy."