Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Nhân Sinh Từ Dò Mìn Bắt Đầu

Chương 133: Tổng Kết Năm Thứ Nhất




Chương 133: Tổng Kết Năm Thứ Nhất

“Như ban nãy em vừa mới nói thì mặc dù phòng làm việc của chúng ta đi vào hoạt động chưa lâu song nhân dịp năm hết Tết đến em vẫn muốn tổ chức một cuộc họp tổng kết lại những gì chúng ta đã làm được trong thời gian vừa qua. Có điều hiện giờ chỉ có vài mống thế này thôi thì ta bỏ mấy trò chào hỏi rườm rà đi nhé, để nhảy thẳng vào những nét chính luôn. Được không các anh chị?”

“Được.”

“Cái đấy lại còn phải hỏi, nhanh nhanh đi chú.”

“Ok, nhanh luôn này. Phần đầu tiên là về thành tích đã đạt được, trong ba tháng vừa rồi chúng ta chỉ hoàn thành chế tác và đưa ra thị trường một trò chơi “Fruit Ninja”. Tính đến ngày hôm qua thì trò chơi này đã đạt xấp xỉ 46000 lượt tải xuống trong vòng chưa đầy hai tuần phát hành. Đối với sản phẩm đầu tay của một phòng làm việc non trẻ như Ninja Studio thì thành tích đó rất đáng để tự hào, đề nghị mọi người nhiệt liệt.... À mà thôi¸ khâu vỗ tay này không cần thiết. Cắt.”

“(; ̄Д ̄) Chú thôi đừng pha trò nữa có được không? Thế này mà kêu là nói nhanh mấy câu thôi.”

“Không phải đâu anh Hoàng¸ tự nhiên đọc xong thành tích không hiểu sao em lại theo đà như vậy.... Rồi quay trở lại nào, song song với thành tích đó thì chúng ta cũng bắt đầu gây dựng được chút ít tiếng tăm trong ngành trò chơi điện tử trong nước. Trang chủ của Ninja Studio tính đến ngày hôm qua đã đón nhận gần ba trăm nghìn lượt truy cập, cùng với đó kênh livestream và trang tin tức cộng đồng của chúng ta trên các trang mạng xã hội cũng bắt đầu thu hút người dân tìm tới. Riêng về phần này thì em xin dành lời cảm ơn đặc biệt đến các anh các chị, mặc dù ngồi đây toàn là dân không chuyên nhưng tất cả vẫn cố gắng hết sức mình để mang về thành quả đáng mừng. Em rất trân trọng tinh thần làm việc hết mình này của mọi người.”

“Ấy! Chú nhắc đến cái này mà chẳng nói đến thành tích livestream của bọn anh gì cả! Hời hợt thế? Ngày hôm qua có 100 khán giả theo dõi cùng lúc tiết mục livestream của bọn anh rồi nhá, hoàn thành đúng như yêu cầu của chú luôn mà chả thấy động viên hay khen thưởng gì cả!”

“Thế cơ à? Sao em tưởng hôm qua anh chỉ được có 99?”

“Không về sau lên 100 khán giả đấy chú ạ.” Duy Hải trả lời thay: “Chỉ là được có một phút thôi, một phút sau lại về thành 99.”

“Vẫn tính! Một phút hay một giây thì cũng lên 100 rồi, bọn anh vẫn hoàn thành được yêu cầu quá đáng ấy của chú!”

“Vậy thì chúc mừng anh Hoàng và anh Hải nhé, đúng là một thành tích bất ngờ. Cơ mà khen suông thế thôi chứ không có thưởng đâu, vì dẫu sao nó cũng chỉ là một trò đùa thôi mà.”

Thiếu Hoàng: (#`Д´)



“Rồi rồi, đừng có lườm em nữa. Cứ làm như anh không biết nó là trò đùa ấy. Phần thứ nhất liệt kê thành tích như thế là xong rồi nhé, phần thứ hai là về tình hình thu chi của phòng làm việc trong thời gian vừa qua.”

“Trước hết là về doanh thu. Vì thời gian vừa rồi chỉ có một trò chơi được phát hành nên doanh thu của “Fruit Ninja” cũng là doanh thu tổng luôn. Với xấp xỉ 46000 lượt tải xuống thì chúng ta kiếm được vào khoảng 1 tỷ 600 triệu đồng. Cộng thêm số tiền em rót vào Ninja Studio vào những tháng đầu tiên để duy trì vận hành thì tổng tiền nhập quỹ ước chừng 1 tỷ 800 triệu đồng.”

“Về chi phí, chúng ta phải trả 35% số tiền thu được từ việc phát hành “Fruit Ninja” cho các tổ chức thuế má và bên Hiệp hội Trò chơi, cộng thêm 15% phân chia lợi nhuận và hoa hồng cho các anh chị là tròn 50%. Thế tức là vào khoảng 800 triệu đồng. Chưa hết, trong ba tháng vừa qua chúng ta còn phải chi trả tổng cộng 260 triệu đồng cho nhiều hạng mục khác nhau, từ chi trả lương nhân viên, chi trả chi phí điện nước vận hành cho đến chi quảng bá trò chơi vân vân. Về phần chi mua sắm cơ sở vật chất ban đầu như công cụ làm việc của mọi người lẫn tiền thuê nhà năm đầu tiên thì thôi không tính vào đây, coi như là em tự bỏ vốn đầu tư.”

“Chủ đầu tư lương tâm nhất dải Ngân hà đấy.” Thu Lan cười tủm tỉm ngắt lời.

“Chị Lan lại trêu em rồi, cơ mà sang năm nay thì em không bỏ tiền đầu tư cơ sở vật chất nữa đâu đấy. Phòng mình có tiền rồi sẽ phải tự bỏ ra mà lo liệu.... Như thế thì sau khi trừ đi hết thảy các khoản chi ra thì trong quỹ còn lại hơn 740 triệu đồng, đó sẽ là tiền vốn để phòng làm việc của chúng ta tiến hành mở rộng quy mô sau kỳ nghỉ Tết. Tất nhiên là tới lúc đó sẽ còn có thêm doanh thu tiếp sau của “Fruit Ninja” đổ vào quỹ nữa.”

“Đó, cuộc họp ngày hôm nay em chỉ báo cáo cho mọi người biết về hai phần đấy thôi. Còn lại các thứ khác đều là râu ria, nếu ai muốn biết thêm điều gì thì tìm gặp riêng em hoặc chị Lan.” Dương Khoa đưa tay lật sang trang khác của cuốn sổ rồi nói tiếp: “Về phần kế hoạch nghỉ Tết thì năm nay ta nghỉ như lịch của Nhà nước thôi, đến mùng 5 tháng sau chúng ta sẽ quay trở lại đây làm việc. Và khi đó thì bên cạnh việc tiếp tục cùng nhau phát triển “Fruit Ninja” phòng thiết kế sẽ triển khai dự án mới theo đúng như kế hoạch đã vạch ra: đó là chia nhau chế tác hai trò chơi mới, em thực hiện một trò còn các anh thực hiện một trò.”

“Thế đến hôm nay Khoa đã có ý tưởng cho bọn anh chưa?” Trọng Lâm đưa ra ý kiến.

“Đã có, anh Lâm yên tâm. Nhắc lại một lần nữa là dự án chế tác trò chơi bên các anh em sẽ chỉ bàn giao ý tưởng về lối chơi và những chi tiết cốt lõi, còn lại em sẽ không can thiệp vào bất cứ nội dung nào khác để xem khả năng tác chiến của các anh ra sao khi không có em.”

“Không có chú bọn anh vẫn sống tốt, chả việc gì phải lo!”

“Chuẩn đấy, có khi không bị Khoa xét nét này nọ làm việc còn năng suất hơn ấy chứ.”

“Chú chỉ việc lo liệu lối chơi hoàn mỹ thôi, còn đâu cứ giao cho bọn anh.”

“... Kinh quá, thế thì em sẽ chờ xem màn thể hiện bản lĩnh của các anh sau kỳ nghỉ Tết. Đồng thời tới lúc đó em cũng sẽ xúc tiến chiêu mộ thêm người gia nhập vào Ninja Studio, cho nên các anh không phải lo lắng dự án thiếu người.” Nói tới đây Dương Khoa chợt quay sang phía Thu Lan: “Nhắc đến vấn đề này em mới nhớ, bên phía chị Lan cũng chuẩn bị ra Tết phối hợp thực hiện công tác chiêu mộ thêm thành viên với em nhé. Quan trọng nhất là trong tháng hai tháng ba chúng ta phải thành lập nên bộ môn truyền thông đối ngoại cho phòng làm việc, để còn giảm tải cho tất cả mọi người.”

“Chị biết rồi.” Thu Lan gật đầu.



“Tạm thời các anh các chị chỉ cần biết trước thế thôi. Em không muốn tiết lộ nhiều về kế hoạch, sợ mọi người nghe xong rồi về lo nghĩ này nọ mất Tết thì c·hết.” Thế rồi Dương Khoa cúi đầu cầm bút lên ghi chép vài dòng trên giấy: “Bây giờ trước khi kết thúc cuộc họp, em muốn hỏi các anh các chị đã hoàn thành xong hết toàn bộ công việc chưa, có chỗ nào còn dở dang không để em còn biết mà xử lý. Chỗ anh Hoàng trước đi, công việc mấy ngày hôm nay em giao cho các anh thế nào rồi?”

“Anh và Hải đã trang trí giao diện cũng như viết một số bài giới thiệu trên các trang thông tin chính thức của Ninja Studio rồi. Nhưng mà đấy là trên những trang mạng xã hội nổi tiếng, về phần các trang mạng nhỏ lẻ khác thì bọn anh mới chỉ lập ra để chiếm tên thôi chứ chưa kịp làm gì hết.”

“Không sao, trước mắt chỉ cần đầy đủ nội dung trên các trang mạng xã hội chính thống là được.”

“Về phần sắp xếp lại nội dung trên trang chủ Ninja Studio thì chú phải hỏi Lâm.” Thiếu Hoàng vừa dứt lời, Trọng Lâm đã lên tiếng nối tiếp ngay:

“Giao diện trang chủ bây giờ nhìn đẹp mắt rồi, các dòng ngay ngắn không còn lộn xộn nữa đâu. Với cả anh còn chia mục tin tức ra thành riêng từng khu rồi, như thế tra cứu sẽ dễ dàng hơn.”

“Tuyệt vời. Như thế là công việc bên chỗ anh Hoàng hoàn thành xong hết rồi phải không? Còn bên chị Lan thì sao, các chị đã thanh lý hết toàn bộ chỗ hợp đồng của 5 tờ báo hợp tác hồi đầu tuần chưa?”

“Xong hết vào chiều hôm qua rồi Khoa. Bên mình đã thanh toán tiền nong đầy đủ, các bên cũng báo lại đã nhận được chuyển khoản.” Thu Lan đứng ra trả lời.

“Vậy công việc giấy tờ văn phòng thì sao?”

“Không còn vấn đề gì nữa.”

“Vậy thì cuộc họp tổng kết đến đây là kết thúc.” Dương Khoa đóng bút gấp cuốn sổ lại rồi ngẩng đầu lên nhìn mọi người: “Có vẻ hơi qua loa, nhưng thôi sau này chúng ta phát triển lớn mạnh lên thì sẽ chú trọng tổ chức bài bản hơn. Giống như các công ty lớn ấy, các phòng ban phối hợp với nhau báo cáo mọi thứ chứ hôm nay tạm thời như vậy thôi.”

“… Thế thôi á? Vậy mà chú cứ làm loạn cả lên đòi phải họp bằng được suốt từ sáng đến giờ.” Thiếu Hoàng lập tức giãy nảy.



“Thì em đã nói là tổ chức để làm thành thông lệ lâu dài, các năm sau đến dịp này cứ thế mà tiến hành rồi còn gì nữa? Nào thôi mọi người có ý kiến gì muốn trình bày hay là muốn hỏi em thêm điều gì nữa không? Bây giờ thì mọi người tha hồ mà nói ra ý kiến của mình nè.”

Nghe thấy Dương Khoa nói vậy cả sáu người không ai buồn đáp lại. Sau một giây yên lặng họ nhanh chóng quay về với những câu chuyện còn dang dở:

“Nhà anh Hải ở chỗ nào của Hà Tây cũ cơ?”

“Ngay Thường Tín đó em. Đi qua Thanh Trì một cái là đến nhà anh luôn.”

“Cơ mà hoa hồng của anh Hoàng cao ra phết nhỉ, tận 42 triệu. Chả bù cho hai đứa bọn em mỗi đứa chỉ được có mỗi 10 triệu 500 ngàn.”

“Của anh nó không gọi là hoa hồng đâu Tú, nó gọi là hưởng lợi nhuận ăn chia vì đã góp công làm nên trò chơi. Trực tiếp đóng góp như thế thì nó sẽ cao hơn hoa hồng rồi vì dù sao hoa hồng cũng chỉ là trung gian, với cả hoa hồng của em bằng một phần bốn bọn anh thế là nhiều đấy chứ không ít đâu. Trông sếp Khoa thế thôi nhưng hào phóng với cấp dưới lắm, các em yên tâm.”

“Thế Anh Lâm với anh Hoàng đi du xuân có hai người với nhau thôi à? Sao không rủ thêm ai nữa đi cùng?”

“Ừ thì… đợt Tết nhất thế này cũng khó rủ được ai để đi cùng lắm Ly. Với cả... bọn anh đi như thế này mục đích chủ yếu là để trốn việc ở nhà thôi, cái này nó là truyền thống của bọn anh từ hồi đại học rồi chứ đi ngắm cảnh đó đây thực ra không quan trọng lắm.”

“… Chậc, thôi thì mọi người không ai có ý kiến cũng tốt. Mình đỡ mất công ngồi lại giải quyết. ┐( ̄ヘ ̄)┌ ” Thấy cả nhóm bơ mình đi Dương Khoa đành tự an ủi bản thân như vậy rồi thu dọn sổ sách cất đi.



Sau đó, giữ đúng lời hứa Dương Khoa cho tất cả mọi người về sớm đón Tết. Tất nhiên là với điều kiện trước khi ra về mọi người phải giúp hắn dọn dẹp một lượt phòng làm việc từ trên xuống dưới. Yêu cầu này rất hợp lý vì chẳng ai muốn để góc làm việc của mình bừa bộn bẩn thỉu qua Tết cả, thế nên mọi người đều vui vẻ giúp đỡ hắn một tay quét tước lau chùi mọi thứ cho sạch sẽ tinh tươm.

May mắn là toàn bộ các thành viên của Ninja Studio không có ai ở bẩn quá mức, thế nên công tác vệ sinh rất nhanh chóng được hoàn thành. Dọn dẹp xong ba người Hoàng Lâm Hải nói lời tạm biệt trước tiên, người thì về sửa soạn cho chuyến du xuân người thì lại chuẩn bị về đón Tết cùng với gia đình. Cặp đôi Cẩm Tú và Hương Ly thì sau khi nán lại sắp xếp gọn gàng công văn giấy tờ cũng rủ nhau đi sắm Tết, chỉ còn lại mỗi mình Dương Khoa và Thu Lan là còn ở lại.

“Ô mọi người về hết rồi sao chị Lan còn chưa về?” Đưa tiễn mọi người ra về, không thấy Thu Lan đâu cả Dương Khoa ngờ ngợ một lúc rồi đi vào trong nhà bước lên trên tầng hai. Quả nhiên là trong phòng vẫn còn sáng đèn, thò đầu vào thấy bà chị đang chăm chú theo dõi thứ gì đó trên bàn hắn bèn lên tiếng hỏi thăm.

“À tý nữa chị có hẹn nên đợi một lúc rồi về cả thể, tranh thủ ngồi đợi chị làm mấy thứ.”

Nghe thấy Thu Lan nói đang làm việc, Dương Khoa tò mò tiến vào phòng để xem rốt cuộc cô đang làm gì. Kéo ghế ngồi xuống phía đối diện, thấy trên bàn của Thu Lan là vài tờ giấy nháp ghi chép chằng chịt số liệu hắn bèn hỏi tiếp: “Việc gì thế chị? Có quan trọng không?”

“... Không quan trọng đâu, chỉ là chị đang thử hạch toán thu chi như một nhân viên kế toán thôi. Nhưng mà xem ra không được rồi, chị đúng là không bằng được một kế toán chuyên nghiệp.” Thu Lan chợt thu gọn đống giấy nháp để sang một bên rồi đưa tay bóp trán: “Xem ra mình nên ưu tiên tuyển một nhân viên kế toán hơn là nhân viên truyền thông Khoa ạ.”