Chương 132: Đi Vào Quỹ Đạo
Sau hai ngày làm việc hết công suất, trải qua không ít gian nan vất vả cuối cùng chiến dịch quảng bá đầu tiên của “Fruit Ninja” trên một số trang báo trực tuyến trong nước cũng đã được nhóm ba người Thu Lan hoàn thành đúng như kế hoạch đề ra.
“Các chị tuyệt quá.” Đứng duyệt lại một lượt toàn bộ những bản hợp đồng vừa mới ký kết, Dương Khoa gật đầu khen ngợi rồi đưa chúng cho Thu Lan để cất giữ: “Vậy mà vừa chẵn 50 triệu không thừa thiếu một xu nào hết.”
“Ô? Thế em muốn thừa với thiếu lắm hả?” Thu Lan nghe thấy vậy chợt nhướn mày nhìn Dương Khoa.
“Ờ thì... thành thực mà nói em vẫn cảm thấy 50 triệu dùng để đặt bài PR trên 5 tờ báo là hơi thiếu. Cho nên em đang định nói với chị nếu kinh phí không đủ thì cứ mạnh tay mà chi thêm. Ai mà ngờ được các chị lại ký kết hợp đồng xong hết cả rồi.”
“Chuyện chi tiêu đấy em không phải lo, người ta có báo giá sẵn rồi chị cứ thế mà cân đối cho phù hợp thôi chứ thiếu làm sao được?”
“Thế cho nên em mới khen các chị tuyệt quá mà lị.” Dương Khoa giơ lên hai ngón tay cái: “À này, thế người ta nói bao giờ thì đăng bài viết quảng bá trò chơi của mình lên báo hả chị Lan?”
“Tất cả các bên đều nói hôm nay sẽ đăng tải bài viết quảng bá cho mình, thế nhưng vừa nãy chị mới thấy eRam và Gamepub đăng tin thôi. Ba tờ báo còn lại thì chưa thấy có động tĩnh gì.”
“Vậy thì hôm nay các chị chú ý theo dõi ba nơi đó, đến cuối chiều nếu vẫn còn chưa thấy đăng tin thì liên lạc giục họ hoàn thành nhanh chóng cho em. Em muốn chậm nhất sáng ngày mai là phải có đầy đủ 5 bài báo viết về “Fruit Ninja”.”
“Ừm. Chị cũng đang định như thế, ngày mai thứ năm rồi nếu mà còn chưa có tin bài thì khâu thanh toán hợp đồng sẽ hơi khó giải quyết.”
“Chuẩn đấy chị, để sát ngày Tết phiền hà lắm nên chị theo dõi sát sao vào cho em. Hôm nay chị chỉ cần làm công việc đó cộng thêm tính toán phát lương thưởng cho mọi người thôi là được. Phải rồi, chị Tú in cho em hai bài báo vừa mới đăng giúp em cái. Em cầm đọc luôn cho đỡ phải tìm trên mạng.”
“Có ngay đây.”
Năm phút sau, Dương Khoa mang theo hai bài báo vừa in ra giấy trở về góc làm việc của mình. Ngồi xuống ghế, hắn cầm bài viết của Gamepub lên đọc trước, vừa theo dõi nội dung vừa bắt đầu lẩm bẩm bình luận.
“Chuyên mục review: “Fruit Ninja”. Tiêu đề kiểu gì mà trông bình thường chả có chút hấp dẫn nào thế này?... C·hết thật, may mà ở ngay phía dưới có ghi kèm vài câu đánh giá tích cực.”
“Trò chơi đến từ tài năng trẻ đã từng thể hiện bản thân qua trò chơi “Slither” hiện đang làm mưa làm gió... Ừm, đoạn này viết không tệ. Chỉ là bổ sung thêm mấy anh em kia được nữa thì tốt.”
“Cách chơi có sự sáng tạo đột phá.... Giá trị chơi lại cao, nhiều nội dung để người chơi tìm tòi.... So tài gay cấn không thua kém gì các tựa game lớn.... Hình âm tuy không nhiều đổi mới cách tân song vẫn rất cuốn hút. Chà, cũng... coi như tạm được đi. Ít ra phân tích cũng bài bản và có chiều sâu, khá hơn hẳn đống rác hôm trước mình đọc.” Nghĩ tới đây Dương Khoa chợt quay sang nhìn xấp giấy đặt tại góc bàn với ánh mắt ghét bỏ. Chúng là những bài báo do các đơn vị mà hắn cung cấp thông tin trước đó viết nên, thế nhưng nội dung của chúng qua loa và hời hợt đúng như những gì Cẩm Tú và Hương Ly đã từng nói. Làm hắn sau khi đọc xong chỉ cảm thấy uổng phí biết bao nhiêu công sức ngồi c·hết dí một chỗ tiếp chuyện trong mấy ngày trời.
“Thôi kệ chúng đi, coi như lấy đó làm bài học cho lần sau. Còn phần kết luận nữa à?... Tóm lại, tựa game này sẽ là một lựa chọn tốt để giải trí trong những ngày đầu của năm mới 2025.... Chỉ là tốt thôi à, ngôn từ kiểu gì mà bình thường chả khác gì phía trên thế? Thôi xem ra đầu tư vào tờ báo này phí tiền mất rồi.”
Cảm thấy có chút thất vọng với nội dung bài viết không để lại nhiều ấn tượng, Dương Khoa chậm rãi thả tờ giấy sang một bên rồi cầm tờ còn lại lên. Thế rồi mắt hắn chợt mở to khi trông thấy dòng chữ nằm ngay đầu đề:
“Đánh giá tổng hợp ”Fruit Ninja”: Ứng cử viên sáng giá cho giải thưởng “Trò chơi của năm” đã xuất hiện. Đấy! Ít nhất cũng phải được như thế này chứ!” Khoái chí vì cái tít giật gân, không nhịn được Dương Khoa vỗ tay đánh “Rầm!” một cái xuống bàn.
“Gì đấy chú Khoa?” Duy Hải ngồi gần đó giật mình quay sang.
“A, không có gì đâu anh Hải. Sorry sorry, em hơi phấn khích một tý.”
“Thế mà anh còn tưởng chú đang bị làm sao, hết lẩm bà lẩm bẩm một mình rồi đập bàn đập ghế như bị động kinh vậy. (cười)”
“Trời ơi em đang phấn khích anh hiểu không!”
“Cái gì, chú Khoa bị động kinh à? Có thật không đấy để bọn anh chạy đây, bệnh động kinh nó l·ây l·an ghê lắm!”
“Thôi đi anh Hoàng, lây cái gì mà lây? Làm clip nhanh lên em đang đợi clip ngày hôm qua của các anh đấy.” Dương Khoa vội vàng lên tiếng át đi rồi bắt đầu chăm chú theo dõi nội dung phía dưới của bài viết trong tay.
“”Fruit Ninja” đã nổ phát súng khai hỏa cho cuộc chạy đua giành lấy giải thưởng cao quý bậc nhất khi năm 2025 chỉ mới qua đi được vài ngày.... Tuyệt vời, thế này mới gọi là PR chứ. Xem ra chỗ eRam của chị Hương vẫn đáng tin cậy như cái hồi đưa tin phỏng vấn.” Ngay từ những dòng đầu tiên Dương Khoa đã phải tấm tắc khen ngợi, và càng đi sâu vào nội dung bên trong hắn càng cảm thấy hài lòng. Mặc dù bài viết bên phía Gamepub đã phân tích trò chơi của hắn tương đối kỹ lưỡng, song điều đó chẳng là gì so với bài viết này của cây bút “Hương Thanh”. Toàn bộ mọi khía cạnh, mọi ngóc ngách, mọi chi tiết dù là nhỏ nhất của “Fruit Ninja” đều được đem ra đánh giá, hơn nữa tác giả của bài viết còn không hề ngần ngại dành tặng cho chúng những ngôn từ tốt đẹp nhất có thể. Chỉ cần bất cứ độc giả nào đọc qua bài viết cũng đều bị khơi lên lòng hiếu kỳ mãnh liệt về trò chơi, điều mà Dương Khoa không hề thấy được ở bài viết của Gamepub.
Hơn nữa bài viết PR của Thanh Hương còn tận dụng số liệu của hắn rất triệt để. Một tuần phát hành 30000 bản không phải là một con số lớn đối với các công ty hùng mạnh, nhưng đối với những nhà phát triển trò chơi nhỏ lẻ thì đó lại là một con số đáng để mơ ước. Và Thanh Hương đã rất khéo léo lồng ghép chi tiết này vào nội dung bên trong, qua đó dựng nên hình ảnh trò chơi bước đầu đạt được thành công cả về mặt chất lượng lẫn doanh thu. Khỏi phải nói tiếng tăm tốt đẹp thưở ban đầu này chính là thứ mà hiện tại Dương Khoa đang cần nhất để lăn một quả cầu tuyết mang tên “Fruit Ninja”.
“Tổng kết lại, “Fruit Ninja” hội tụ đầy đủ mọi yếu tố để trở thành một “bom tấn” của năm 2025. Dù bạn là một người chơi gạo cội hay chỉ mới chập chững bước chân vào thế giới ảo thì trò chơi vẫn sẽ là lựa chọn tuyệt vời để trải nghiệm mỗi khi mở ra thiết bị di động trong thời gian sắp tới.... Bà chị này liệu có phải là dân xuyên việt giống như mình không nhỉ? Sao mà nói chuẩn thế í hí hí!” Dương Khoa đắc ý cười thành tiếng, và hiển nhiên điệu cười khả ố này của hắn không thể nào lọt qua cặp mắt những người ngồi cùng bàn.
“Anh ơi, trông Khoa ngồi ôm tờ giấy vào ngực cười hí hí như ngựa kìa.”
“... Này, góc mày đẹp mày lấy điện thoại ra quay lại cảnh này đi Lâm.”
“Quay á, thôi ai lại làm thế?”
“Mày nhát thế, không quay thì thôi chụp cũng được.... Thôi hết xừ nó rồi, mé cơ hội ngon thế mà bỏ lỡ.”
“Này Khoa, có chắc là chú không bị làm sao không đấy?”
“Không sao thật mà anh Hải. Anh đừng lo, em sướng quá thôi.”
“Sướng cái gì đấy? “Tự sướng” là không tốt đâu, đưa đây cho anh xem để anh “cùng sướng” với nào.”
“Ok luôn. Cả anh Hoàng anh Lâm lại đây xem này, là bài báo đánh giá “Fruit Ninja” của chúng ta đấy.”
...
----------
Theo sau eRam và Gamepub, ba tờ báo còn lại cũng lục tục đăng tải những bài viết quảng bá trò chơi “Fruit Ninja” lên trang tin tức trực tuyến của mình. Về cơ bản thì chúng so với bài viết trên Gamepub có hơn có kém, nhưng tất cả đều có một điểm chung là không đạt đến cái tầm của bài viết do Thanh Hương chắp bút.
Về chuyện này thì Dương Khoa cùng với Thu Lan đã ngồi lại với nhau thêm một buổi nữa để bàn bạc rút kinh nghiệm cho những phi vụ hợp tác sau này, nhưng về tổng thể thì tình hình trước mắt không có gì đáng ngại. Bởi vì mục đích tạo thế cho trò chơi của hai người bọn họ đã đạt được, các bài viết đánh giá tích cực về “Fruit Ninja” liên tục xuất hiện khiến cho những người mua tiềm năng còn đang chờ đợi triệt để yên tâm. Họ bắt đầu nối gót những con người tiên phong đổ xô vào trang chủ của Ninja Studio tải về trò chơi.
Doanh số bán ra của “Fruit Ninja” ngày một cao, mức độ nổi tiếng của nó cũng tăng lên trông thấy khi dần lọt vào “mắt xanh” của truyền thông chủ lưu. Sau khi chứng kiến những bài viết đánh giá trò chơi được các độc giả mãnh liệt hưởng ứng, đến thời điểm hiện tại thì không cần Dương Khoa phải đi liên hệ với báo chí các bên để đặt vấn đề quảng bá trò chơi nữa, tự các tờ báo sẽ cho ra những bài viết đánh giá của riêng mình để “câu khách”.
Đến đây mọi thứ coi như đã đi vào quỹ đạo, Dương Khoa cũng chính thức quẳng đi gánh lo trong lòng để có thể tận hưởng cái Tết đầu tiên của mình tại thế giới mới.
Ngày thứ sáu – ngày làm việc cuối cùng của Ninja Studio trước kỳ nghỉ Tết Âm lịch.
Ngày hôm nay Dương Khoa quyết định toàn bộ đội ngũ phòng làm việc chỉ đến họp hành tổng kết lại chặng đường đã qua vào buổi sáng, sau khi họp xong sẽ cho mọi người ra về luôn vì biết rằng không còn ai ở đây có tâm trạng làm việc tiếp nữa. Dù sao hôm nay tính theo âm lịch đã là 24 rồi, chẳng được mấy ngày nữa là đến mùng 1 Tết nên trong đầu họ hiện giờ chỉ còn toàn là câu đối đỏ với bánh chưng xanh mà thôi, làm gì có chỗ cho công việc nữa?
“Nào mấy anh chị ơi, em biết là các anh chị muốn về đón Tết lắm rồi nên trật tự chút đi nào. Ta tổng kết nhanh cho có lệ rồi nghỉ sớm.” Tại bàn uống nước, Dương Khoa vỗ tay thu hút sự chú ý của mọi người để nhanh chóng đi vào cuộc họp tổng kết...
“Về bảo với mẹ bọn con đi đến 29 Tết mới về chưa Lâm?”
“Em bảo rồi, tối nay bắt xe đi luôn hay đến sáng mai mới đi hả anh?”
“Quê anh Hải ở đâu? Có xa không anh?”
“Ở ngay đầu Hà Tây cũ này thôi Lan, đi tý là đến ấy mà. Đợt nào rảnh về nhà anh chơi.”
“Hôm qua tao chia cho mẹ tao có một nửa tiền thưởng Tết thôi mà mẹ tao sướng quá, bà ấy vung tay thế nào mà đánh rơi con dao phay bên bệ bếp tý nữa thì vào chân mày ạ!”
“Nghe ghê thế! Cơ mà chả bù cho mẹ tao, vừa đưa tiền về chưa gì đã hỏi mày còn giữ lại bao nhiều tiền? Đến chán!”
... nhưng không thành công. Cả đám chẳng ai buồn hưởng ứng lời vừa rồi của hắn hết, mọi người vẫn cứ quay sang chuyện trò rôm rả với nhau. Thấy mềm mỏng không ăn thua, Dương Khoa đành phải nói cứng:
“E hèm! Thôi thì mọi người không thích họp cũng được, không thích họp thì ta quay lại làm việc như bình thường nhé. Bây giờ ai còn nói chuyện riêng nữa chứng tỏ là vẫn còn có đủ sức làm viêc, người đó sẽ ở lại làm việc với em trong cả ngày hôm nay và kèm thêm tăng ca vào ngày mai.”
Chiêu này của Dương Khoa hiệu nghiệm tức thì, nghe thấy lời dọa dẫm tăng ca cả sáu người đột nhiên im bặt rồi ngồi thẳng lên nhìn chằm chằm về phía hắn.
“... Đấy ban đầu cứ như thế này đi có phải tốt hơn không, em thoải mái không thích cứ để em phải khắt khe. Đợi em trình bày vài câu xong rồi tý nữa mọi người tha hồ mà nói chuyện với nhau.” Có được sự chú ý của mọi người hắn mới mở ra cuốn sổ trên bàn rồi nói tiếp.