Nhận Sai Nam Thần, Tôi Bị Nhìn Chằm Chằm

Chương 95: Kết thúc (1)




Edit: E. Coli

Beta: Minh An

Thứ sáu của một tuần trước khi kỳ thi đại học.

Lễ tốt nghiệp trôi qua nhanh chóng nhưng mọi người không vội ăn mừng, ai cũng như đang chuẩn bị đi đánh giặc, tay lúc nào cũng nặng trĩu như cầm một thanh gươm, chẳng ai có tâm trạng ăn uống cả.

Kiều Nam Gia ăn xong miếng bánh được mọi người đưa.

Cô nhìn ra ngoài cửa sổ vài lần.

Một số bạn nữ tụ tập trước cửa, đang là mùa tốt nghiệp nên chẳng ai muốn bỏ lỡ cơ hội tỏ tình với Bách Nhiên.

Cửa sổ trong suốt giúp các bạn ấy nhìn rõ nửa người trên của Bách Nhiên. Ở góc độ này, các bạn ấy có thể nhìn thấy sườn mặt lạnh như băng của cậu, đường nét sắc sảo trên gương mặt cậu. Thiếu niên ấy như trưởng thành chỉ trong một cái chớp mắt, mang theo hơi thở của sự trưởng thành và xa cách.

Dường như cậu đang nói chuyện trong âm thầm với họ.

Kiều Nam Gia thu ánh mắt lại, cô không dám thừa nhận bản thân mình thấy hơi khó chịu.

Dù sao cậu cũng là người thương của tất cả mọi người mà.

Đang lúc nước sôi lửa bỏng như này, cho các bạn nữ khác chút liều thuốc tinh thần cũng là chuyện nên làm.

Kiều Nam Gia ăn miếng bánh cuối cùng như trút giận vào nó..

Rõ ràng người nào đó bảo cô học hành chăm chỉ, cô cũng đã làm đúng như vậy rồi.

Kiều Nam Gia đã hình thành thói quen không lãng phí thức ăn từ khi còn nhỏ. Nhưng bánh kem rất ngon, lại còn không ngấy nữa. Kiều Nam Gia chán nản, ngại ngùng ăn nốt nửa miếng bánh còn lại trong lúc mọi người đang không để ý đến mình rồi xấu hổ bảo Bách Ngạn cho mình thêm miếng bánh nữa.

Bách Ngạn nhanh chóng nhận ra động tác của Kiều Nam Gia, cậu cầm lấy cái đ ĩa bánh trong tay.

Bách Ngạn mím môi mỉm cười, đang định gọi tên cô thì đột nhiên có một bóng dáng cao gầy chen vào giữa hai người, che khuất tầm mắt của Bách Ngạn.

Là Bách Nhiên.

Một tay cậu đút túi, đưa một đ ĩa bánh cho Kiều Nam Gia, khuôn mặt tuấn tú không có biểu cảm.

“Đây.”

“Tớ á?”

Kiều Nam Gia sửng sốt.

“Còn có người thứ hai tên là Kiều Nam Gia à?”

“……”

Bách Nhiên đưa bánh kem cho cô. Sau khi Kiều Nam Gia nhận lấy, Bách Nhiên khoanh tay hỏi: “Thế cây bút chì may mắn lần này đâu?”

Nghe thấy những lời này, Kiều Nam Gia lo lắng rụt đầu lại.

“Lần trước cái bút chì may mắn đó khiến cho cậu bị vạ lây mà…”

“Nó hiệu nghiệm.” Cậu đã vào được lớp 12-1 và được ngồi cùng bàn cùng Kiều Nam Gia.

“Lần này trường quyết định sẽ phát bút chì cho học sinh, cho nên lần này cậu không cần bút của tớ đâu.” Kiều Nam Gia cầm bánh kem, mặt cô hơi đỏ lên, “Chẳng lẽ cậu thích dùng bút của tớ à?”

Thế mà Bách Nhiên lại đưa tay ra bảo rằng cậu muốn.

Kiều Nam Gia đặt bánh lên bàn, cô lấy hộp bút trong cặp ra rồi đặt lên bàn với vẻ mặt ngơ ngác. Bách Nhiên cầm bút lên, đặt lên môi cô, nói: “Ước giúp tôi.”

“Cậu ước cái gì?”

Lúc này Kiều Nam Gia lấy lại tinh thần.

Bách Nhiên muốn xin vía từ cô sao? Nếu mà vậy thì thay vì xin vía cô chẳng bằng cậu tới cửa hàng tiện lợi chơi trò chơi trúng thưởng đi, như thế có khi còn may mắn hơn.

Cậu quay mặt sang một bên, đột nhiên cậu dịu giọng xuống, nghe hơi mất tự nhiên: “Cậu chỉ cần ước cho tất cả những mong muốn của tôi đều thành hiện thực là được.”

Kiều Nam Gia nghĩ thầm, chắc là cô nhìn nhầm rồi.

Sao Bách Nhiên lại xấu hổ cho được?

Cô lặp lại những gì Bách Nhiên nói.

“Thổi vào bút đi!”

“?”

Kiều Nam Gia bối rối, nhưng cô vẫn thổi cây bút như thổi nến.

“Cậu ăn bánh kem được rồi.

“Ồ…”

Bách Nhiên đã thật sự coi cây bút là ngọn nến, ước xong rồi mới ăn bánh. Kiều Nam Gia không nhịn cười được, đột nhiên cô thấy Bách Nhiên cũng khá vui tính. Bách Nhiên đen mặt, rõ ràng cậu nhận ra Kiều Nam Gia đang cười mình.

Kiều Nam Gia càng cười vui vẻ hơn.

“Kiều Nam Gia.” Đột nhiên Bách Nhiên gọi cô.

“Sao thế?”

Được giọng nói lạnh lùng của cậu gọi tên, nghe qua thì chữ nào cũng mang dấu vết mập mờ.

Bách Nhiên: “Nếu thi không tốt thì chắc chắn cậu sẽ phải chết!”

Kiều Nam Gia: “……”

Tại sao cô luôn bị Bách Nhiên đe dọa về chuyện này vậy?

Sau buổi chia tay lớp, Thư Ấu tới tìm Kiều Nam Gia. Ngày thường cô nàng chẳng chú tâm vào việc học, nhưng trong buổi chia tay này cô nàng lại khóc hết nước mắt, mắt sưng đỏ hết lên, cứ luôn miệng nói những lời làm người ta đau lòng như: “Không còn thanh xuân nữa”, “Không thể trở về thời cấp ba nữa rồi”.

Kiều Nam Gia vốn đang mong chờ mọi người sẽ có một tương tai tươi sáng hơn, nhưng nghe Thư Ấu nói vậy, cô cũng thấy hơi khó chịu.

Hình như Thư Ấu nói đúng.

Thư Ấu sắp đi du học, cả Chu Ngôn Quân cũng vậy.

Các bạn sẽ đi khắp bốn phương, từ nay về sau sẽ rất khó có cơ hội gặp lại nhau.

“Không sao đâu. Có một số bạn nữ khác còn đau khổ hơn tớ cơ.” Thư Ấu nhận lấy khăn Kiều Nam Gia đưa mình rồi lau khóe mắt, “Tỏ tình với Bách Nhiên xong Bách Nhiên lại bảo cậu ấy có người mình thích rồi. Cậu ấy cũng học hành chăm chỉ vì người mình thích. Nghe cậu ấy nói xong, các bạn kia bị sốc nặng, khóc như điên như dại. Bây giờ họ đang đi tưởng nhớ thời thanh xuân đã chết của mình rồi đấy!”

Kiều Nam Gia sửng sốt một lát.

“Người cậu ấy thích?”

“Đừng có được người ta thích còn đi khoe như vậy. Tớ cũng muốn thi xong kiếm được người yêu đẹp trai ngầu lòi như thế!”

“Ơ…”

Kiều Nam Gia muốn phản bác nhưng cô lại không nhịn được mà đỏ mặt không nói được lời nào.

Thư Ấu nhìn gương mặt đỏ bừng của bạn mình thì vừa hâm mộ vừa ghen tỵ. Cô nàng luôn miệng đòi Kiều Nam Gia bảo Bách Nhiên giới thiệu vài người anh em của cậu cho cô để cô nàng hoàn thành mộng lớn mang tên “mối tình đầu”.

Hai người cứ chuyện nọ chuyện kia rồi về tới nhà.

……

Trong giấc mơ của mình, Kiều Nam Gia đã từng mơ thấy mình thi đại học rất nhiều lần.

Có cả giấc mơ đẹp, có cả ác mộng xen lẫn với ký ức thời học sinh của cô. Cô từng suy nghĩ tới ngày đó, không biết ngày đó sẽ ra sao, không biết ngày ấy có chuyện ngoài ý muốn nào xảy ra hoặc việc gì làm người ta bất ngờ tới không.

Thật không ngờ, trong kỳ thi tuyển sinh đại học kéo dài hai ngày, Kiều Nam Gia hết ăn rồi lại ngủ, cả quá trình cô chẳng thấy căng thẳng chút nào. Nếu có một khoảnh khắc đặc biệt nhất với cô thì đó là khi Bách Nhiên gửi cho cô một tin nhắn riêng vào lúc sáu giờ sáng là: “Cố lên”. Kiều Nam Gia cũng lấy hết can đảm để trả lời cậu, cô như được tiêm một liều adrenalin vậy, cả người đầy sức mạnh.

Nếu theo cách chấm như bình thường thì hẳn là kết quả của bài thi lần này giống đến bài khảo sát 8 – 9 phần.

Thi xong, Kiều Nam Gia đứng ở cổng trường nhìn dòng người qua lại. Học sinh không xé giấy, không cười đùa, không bàn luận về kết quả bài thi, mọi người mệt mỏi như mới trải qua một hành trình dài. Vào buổi chiều trời còn sáng sủa này này, tất cả ùa ra cổng trường như một cơn thủy triều.

Cũng giống như các kỳ thi lớn nhỏ khác. Chỉ khác điều duy nhất là sau khi bước ra cánh cổng trường này, quãng thời gian cấp ba của cô cũng được xem như là kết thúc.

Đây là kỳ thi đại học được nhắc đến vô số lần từ hồi Kiều Nam Gia học tiểu học đến giờ.

Cô đã chờ nó trong mười hai năm.

Kiều Nam Gia hơi hoảng hốt.

Cô ngẩng đầu lên nhìn những đám mây trắng bay lơ lửng giữa bầu trời trong xanh. Thời tiết tháng sáu nóng như đổ lửa. Kiều Nam Gia mặc một chiếc áo ngắn tay màu trắng, trong tay cầm một túi clear.

Nền bê tông dưới chân cô bốc hơi vì nóng. Cô đứng khá lâu, đế giày vải mỏng của cô bị hơi nóng xuyên qua làm cô bỏng cả chân.

“Ôi…”

Kết thúc rồi sao?

Điểm thi của Thư Ấu và Bách Nhiên khác chỗ của Kiều Nam Gia. Cô cũng dặn trước ba mẹ không cần chờ mình rồi. Trời tháng sáu nóng nực, cô không muốn hai người phải mệt mỏi chờ đợi dưới ánh mặt trời chói chang này.

Cô hít một hơi thật sâu để điều chỉnh lại tâm trạng của mình.

Lúc này chắc hẳn ba mẹ đang ở nhà chờ cô về.

Kiều Nam Gia bước ra khỏi cổng trường. Cô nhìn thấy một nhóm phụ huynh đang vây thành một vòng tròn, ở giữa có tiếng ai đó đang nói lớn truyền ra, các phụ huynh xung quanh đều thích thú lắng nghe và thỉnh thoảng vỗ tay.

Kiều Nam Gia đến gần hơn thì nghe được một âm thanh vô cùng quen thuộc.

“Phương pháp học tập của Gia Gia chúng tôi á? Đó chính là sự tự giác và chăm chỉ! Hai thứ đó đều rất quan trọng, không thể thiếu bất cứ thứ nào được.”

Kiều Nam Gia đang đi thẳng về phía trước đột nhiên dừng chân lại, cô lách người sang một bên định chuồn êm đi.

Không ngờ, đôi mắt sắc bén của mẹ Kiều đã tia được sự hiện diện của cô trong biển người rộng lớn, bà nhanh chóng ngăn cản Kiều Nam Gia: “Đừng đi mà, Gia Gia!”

Một số phóng viên truyền hình đang tìm kiếm thí sinh để phỏng vấn vội vàng tiến tới, bảo Kiều Nam Gia phát biểu cảm nghĩ của mình sau kỳ thi. Kiều Nam Gia bị bao vây bởi một vòng tròn, cô đi không được mà ở cũng chẳng xong, trên mặt cô đầy sự khó xử.

Đêm hôm ấy, trên nhóm lớp toàn là ảnh chụp Kiều Nam Gia được phỏng vấn, ai cũng tag cô vào.

“Cậu lên TV rồi kìa!”

Kiều Nam Gia không nói nên lời.

Cô có thể giả vờ như không thấy được không?

……

Ngày hôm sau.

Sau khi thi xong, lớp 12-1 bao mấy bàn ở một quán ăn. Quán đó là quán do nhà lớp phó mở, tuy rằng cậu nhấn mạnh mấy lần rằng không phải trả tiền rồi nhưng Bách Ngạn vẫn trích quỹ lớp ra trả.

Một nhóm người trò chuyện sôi nổi trong quán, nói về tương lai cùng lý tưởng của mình nhưng không ai nói về điểm thi.

Đây là yêu cầu của thầy chủ nhiệm.

Vẫn chưa có kết quả nên không được có cảm xúc thái quá.

Kiều Nam Gia mặc đồ thể dục đơn giản. Các học sinh trong lớp ngồi xuống rất tự nhiên, Kiều Nam Gia hơi ngượng, những người khác ngồi thành một nhóm hết rồi. Tiếc thay,  những người cô thân nhất trong lớp lại là con trai nên rất khó để ngồi cạnh mấy bạn.

Bách Ngạn vừa từ quầy lễ tân trở về, tay cậu cầm ví, nhìn thấy Kiều Nam Gia đứng một mình thì cậu mím môi cười: “Nếu không ngại thì cậu cứ ngồi cạnh tớ.”

“À, tớ…”

“Không, cậu ấy có chỗ ngồi rồi.”