Nhận Sai Nam Thần, Tôi Bị Nhìn Chằm Chằm

Chương 94: Đừng yêu sớm




Edit: Minh An

Beta: Minh An

Vào thứ tư, Bách Ngạn nhắn tin cho Kiều Nam Gia hỏi cô có muốn tham gia hoạt động công ích không.

Trong lòng Kiều Nam Gia đang loạn, cô đồng ý với lời mời của Bách Ngạn.

Lần hoạt động này chủ yếu là giúp trung tâm nuôi mèo đi lạc chăm sóc mèo. Cả quá trình sẽ được livestream trên mạng để quay những chú mèo con đáng yêu kia, làm tư liệu tuyên truyền cho trung tâm.

Nơi đó đã có quá nhiều mèo. Nếu không có ai nhận nuôi, chỉ sợ sẽ bị quá tải.

“Vì tớ biết cậu có chút kinh nghiệm chăm sóc động vật nên mới muốn mời cậu đi cùng.” Trên xe, Bách Ngạn mỉm cười giải thích với Kiều Nam Gia, “Có mấy bạn nữ sợ mèo cào, dù sao thì cũng có một số chú mèo không ngoan, các cậu ấy cũng không biết nên xử lý như nào cho phải. Hoạt động này của chúng ta cũng không có quá nhiều người, chỉ quan trọng ở công tác tuyên truyền thôi.”

“Tớ biết rồi.” Kiều Nam Gia gật nhẹ đầu.

Trên xe có ba hàng ghế, có tổng cộng sáu người ngồi. Có ba người làm công tác tuyên truyền, còn một bạn nữ còn lại thì có gia đình mở cửa hàng thú cưng. Kiều Nam Gia ngồi nghiêm chỉnh, mọi người nói ríu rít bên tai cô nhưng cô lại mất tập trung.

Đột nhiên Bách Ngạn gọi hồn cô từ trên mây về.

Cậu hỏi: “Sao thế? Cậu đang có gì phiền lòng sao?”

“… Không có gì!”

Kiều Nam Gia nghĩ thầm, Bách Nhiên cấm cô yêu sớm, thế mà thế nào cậu lại ngỏ lời tỏ tình trước làm cô không chạy theo kịp mạch não cậu. Lần sau gặp Bách Nhiên cô chưa biết nên mở lời chào cậu như nào.

Thấy vậy, Bách Ngạn mím môi, cậu khẽ cười.

Bọn họ tới trung tâm nuôi mèo lạc rất nhanh. Nhóm mèo này đã được tắm rửa sạch sẽ, tiêm vắc xin phòng bệnh. Để làm được vậy thì cần một khoản phí không hề nhỏ, còn cả tiền ăn với thuốc thang khi bệnh nữa… Nếu không được giúp thì chỉ sợ rất khó có thể duy trì trung tâm.

Đủ chú mèo bị nhốt trong lồ ng sắt, có con được thả ra chạy loăng quăng xung quanh. Thấy người, chúng xù hết lông lên, vô cùng cảnh giác.

Lúc này, có một chú mèo lông cam ngoan ngoãn cọ cọ chân Kiều Nam Gia. Nó mở to mắt nhìn cô, dáng vẻ trông rất tò mò.

“Ui, đáng yêu thật đó!”

“Hình như bé mèo này thích Kiều Nam Gia đó!”

Bách Ngạn cũng cười, cậu vẫy bạn quay phim tuyên truyền, bảo: “Cậu mau qua đây quay đi!”

Trong màn hình, Kiều Nam Gia ngồi xổm, dịu dàng vuốt v e đầu mèo, chải lông cho nó. Mèo con sung sướng phát ra tiếng khò khè.

Bầu không khí ngập tràn tình yêu, mọi người xung quanh không khỏi mỉm cười.

Kiều Nam Gia: “Úi!”

“Sao thế? Mèo cắn cậu hả?”

Kiều Nam Gia bình tĩnh quay đầu lại chỉ vào mèo con đang cọ lấy cọ để mình: “Hình như nó sắp động d*c!”

Mọi người: “……”

Đoạn này nên cắt đi.

Mọi người làm theo sự sắp xếp trước đó, đầu tiên là giúp quét phòng, sau đó là giúp các nhân viên tắm rửa cho mèo. Kiều Nam Gia ra nhập vào đội quân tắm rửa cho mèo, những chú mèo đáng yêu xung quanh chữa lành tâm trạng cô. Cô cười rất vui vẻ, hai mắt cong lên, chẳng lo đến việc nước bắn hết lên người mình.

Bách Ngạn không khỏi nhìn cô. Thấy cô vui như vậy, khóe môi cậu cũng cong lên một độ cong đẹp đẽ.

“Cậu ấy xinh lắm đúng không Bách Ngạn?” Bạn thân cười trêu Bách Ngạn.

Bách Ngạn lấy lại tinh thần, cậu chỉ cười trừ.

Vẻ mặt cậu dịu dàng, đến cả giọng nói cũng dễ nghe làm người ta vô cùng thoải mái.

Đứng trước lời đùa của bạn mình, cậu không giải thích như ngày thường mà cười tươi. Nụ cười vô cùng đẹp làm người ta cũng lây cảm xúc vui vẻ của cậu.

“Xinh.”

Thật sự rất xinh.

……

Hoạt động diễn ra vào trong kỳ nghỉ đông. Hơn nữa hoạt động còn rất biết cách làm truyền thông, thế nên thu hút tới mấy trăm nghìn người xem livestream. Rất nhanh, tổ trưởng tổ tuyên truyền hưng phấn báo cáo số liệu, đã có mấy chục người xem nhắn rằng muốn nhận nuôi mèo lạc.

Tuy rằng nhắn tin xong vẫn còn phải qua nhiều bước xem xét, chưa chắc đã được duyệt hết nhưng đây là một tin vô cùng tốt.

Kiều Nam Gia vô cùng sung sướng.

Cô giúp các nhân viên làm khô lông mèo, sau đó cô thấy một chú mèo giống Sữa Bò Ngọt tới bảy, tám phần. Nhớ tới Sữa Bò Ngọt, cô lại nhớ tới Bách Nhiên. Vì thế tâm trạng của Kiều Nam Gia cứ như tàu lượn siêu tốc, hết lên rồi lại xuống.

“Cậu ơi, cậu ơi?”

“Ui tớ xin lỗi!” Cô vội tắt máy sấy đi.

Sau khi Bách Ngạn giúp trả lời một đống tin nhắn thì cậu thấy Kiều Nam Gia đang ngây người. Cậu tiến lên trước gọi Kiều Nam Gia, sau đó bế chú mèo con đang cắn dây giày cậu đặt vào trong lòng cho cô ôm.

Kiều Nam Gia cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của chú mèo nhỏ trong lòng, tâm trạng của cô tốt hơn một chút.

Bách Ngạn nhẹ nhàng hỏi: “Cậu ổn thật chứ? Tớ thấy cậu cứ ngây người suốt.”

“Không sao đâu…”

Trong đầu Kiều Nam Gia chợt hiện lên khuôn mặt của Bách Nhiên. Cô nhìn Bách Ngạn, hơi ngượng ngùng hỏi nhỏ: “Tớ hỏi xíu… Cậu có cách nào làm bản thân bình tĩnh lại không?”

“Cậu đang bị phân tâm về điều gì hả?”

“Ừ.”

Bách Ngạn hơi dừng một chút, hỏi: “Vì Bách Nhiên sao?”

Kiều Nam Gia lập tức đỏ mặt, cô nhanh chóng lắc đầu theo bản năng. Sau đó cô lại hơi xấu hổ gật đầu. Nỗi lo lắng trong lòng cô đều đặt lên Bách Nhiên hết, vì thế cô đã bỏ lỡ biểu cảm của Bách Ngạn.

“Cái cảm giác đặt toàn bộ sự chú ý lên người cậu ấy… Đúng là khó chịu.”

Vui buồn vì một người, lúc nào cũng ôm tâm trạng lo được lo mất. Đây là lần đầu tiên Kiều Nam Gia trải nghiệm cảm giác này.

Bỗng nhiên Bách Ngạn im lặng.

Cậu nhìn gương mặt đỏ bừng của Kiều Nam Gia, đôi mắt lấp lánh ánh sáng, dáng vẻ vừa khó xử vừa rung động. Đây là biểu cảm cậu chưa bao giờ thấy trên gương mặt cô.

“……”

Cậu im lặng nhìn Kiều Nam Gia không nói lời nào.

Kiều Nam Gia chờ một lúc lâu mới nhận ra Bách Ngạn đang nhìn mình. Vẻ mặt cậu rất bình tĩnh, thậm chí còn hơi mang theo sự buồn rầu. Cô nghĩ thầm, hẳn là mình nhìn nhầm rồi.

Bách Ngạn có gì mà phải buồn cơ chứ?

“Tớ biết chuyện như này khó giải quyết thật, đúng là làm khó cậu rồi.” Kiều Nam Gia ôm mèo, cô định dùng nụ cười để làm dịu bầu không khí, “Tớ xin lỗi cậu, làm phiền cậu rồi!”

Bách Ngạn cong môi lên như thường.

Chỉ là ý cười không chạm đến mắt, trong mắt cậu cũng toàn sự lạc lõng.

Bách Ngạn nhỏ giọng: “Tớ cũng muốn biết.”

Ngọn lửa hừng hực trong lòng bị dội một chậu nước lạnh, phải làm thế nào mới bình tĩnh lại được?

Tiếng máy sấy quá to nên Kiều Nam Gia không nghe rõ: “Cậu nói gì cơ?”

“Không có gì.”

Bách Ngạn khôi phục lại biểu cảm dịu dàng như bình thường.

“Nếu không bình tĩnh được thì cậu thử tự hỏi bản thân xem việc gì quan trọng hơn.”

“À, tớ hiểu rồi!”

Kiều Nam Gia hiểu ra vấn đề.

Bách Ngạn đang nhắc cô nên đặt việc học lên hàng đầu.

…..

Từ sau khi được Bách Ngạn giải đáp thắc mắc, Kiều Nam Gia thoải mái về nhà. Cô đã nghĩ xong cách giải quyết. Cô phải đứng đối diện Bách Nhiên, nói thẳng với cậu rằng hai người họ phải học hành hẳn hoi.

Chờ sau khi thi xong thì nói những cái khác sau.

Giờ cô chỉ muốn tập trung hoàn thành nhiệm vụ đó thôi!

Đứng đối diện nói với Bách Nhiên những lời này có vẻ khá ngốc, nhưng Kiều Nam Gia chẳng sợ chút nào.

Nhưng lúc này, Bách Nhiên mà Kiều Nam Gia cứ nhắc mãi lại không bình tĩnh như cô. Là nhóm trưởng của nhóm tuyên truyền nhỏ, Chu Ngôn Quân gửi cho Bách Nhiên một đoạn livestream ngắn. Đó là cảnh tắm với sấy lông cho mèo trong livestream. Ở góc phải phía dưới livestream chính là hình ảnh Bách Ngạn và Kiều Nam Gia. Kiều Nam Gia ôm mèo con trong lòng, Bách Ngạn tươi cười nói gì đó với cô, còn Kiều Nam Gia lại thẹn thùng, mặt đỏ bừng lên.

“……”

Bầu không khí chết chóc.

Kiều Nam Gia nhận được điện thoại của Bách Nhiên. Cô hoảng sợ. Do dự một lát rồi cô quyết định nhận điện thoại.

Đây là lần đầu tiên Kiều Nam Gia thấy giọng Bách Nhiên giận dữ như này. Cậu chỉ hận không thể đuổi đến đứng thẳng dưới cửa nhà cô, hai mặt một lời nói rõ với cô.

“Này Kiều Nam Gia, cậu nói rồi đấy, trước khi thi đại học không được yêu sớm! Cậu dám thích người khác thì cậu chết chắc!”

Kiều Nam Gia: “?”

“Cậu nghe rõ chưa?”

Kiều Nam Gia vội trả lời: “Tớ nghe rõ rồi!”

“Cậu học hành hẳn hoi cho tôi, tất cả sự tập trung phải dồn lên việc học!”

“Tớ biết rồi!”

“Cuối cùng.” Bách Nhiên hung dữ thêm một câu, “Dù cho có yêu sớm thì cũng chỉ được yêu sớm với tôi thôi!”

Tim Kiều Nam Gia như lỡ nhịp.

Như ăn một quả cam, chua chua ngọt ngọt, có vô số hạt nước cam nhỏ li ti b ắn ra làm trái tim cô run lên. Cô ngượng ngùng đứng yên một lúc lâu. Nếu không phải Bách Nhiên đang nóng lòng thì có lẽ Kiều Nam Gia còn đứng ngốc thêm vài giây nữa.

Cô nói nhỏ: “Tớ biết rồi.”

Ở đầu kia, Bách Nhiên cũng hơi dừng lại.

“Được, chờ tôi!”

“Được!”

Cuộc gọi kết thúc.

Kiều Nam Gia ôm điện thoại, mặt cô đỏ bừng lên. Một lúc lâu sau cô mới lấy lại được suy nghĩ của mình.

Từ từ, mấy lời như tập trung học hành cho hẳn hoi, chẳng phải phải là cô nói với Bách Nhiên sao?”

“……”

****

Sau khi trở lại trường.

Bách Nhiên bảo học hành hẳn  hoi là học hành hẳn hoi thật.

Hai người chẳng đề cập bất cứ vấn đề gì liên quan tới chuyện thích nhau hay yêu sớm cả.

Không hiểu sao, ở lần đổi chỗ thứ hai, Bách Ngạn ngồi ở bàn thứ nhất. Kiều Nam Gia không tiện tìm cậu để hỏi bài, đương nhiên dưới sự “chỉ đạo nhiệt tình” của Bách Nhiên thì cô cũng chẳng cần phải hỏi người khác.

Mỗi ngày Kiều Nam Gia đều mang đồ ăn cho Bách Nhiên, sẽ chào buổi sáng, chúc ngủ ngon trên Weibo với cậu. Thỉnh thoảng cô cũng sẽ rung động vì Bách Nhiên.

Cô chưa bao giờ cảm thấy việc đi học là chuyện vui sướng đến vậy.

Cứ như học tập trở thành một phương thức giải trí của cô rồi.

Ở học kỳ cuối, hai người Kiều Nam Gia và Bách Nhiên chính là người chăm chỉ nhất lớp. Trong lớp, nếu không làm bài tập thì hai người lại đọc sách làm cả khối cứng họng.

Vì thế, trên diễn đàn trường có thêm những bài đăng như này.

[Ngày đầu tiên học cùng Bách Nhiên với Kiều Nam Gia!]

[Nhật ký quan sát xem Bách Nhiên học được bao nhiêu ngày!]

[Trời thương kẻ cần cù, cần phải cố gắng học tập (nhãn cá nhân của Kiều Nam Gia, không được sửa)]

……

Ngày càng nhiều bài đăng xuất hiện. Ai cũng suy đoán xem hai người cố gắng đến vậy sẽ gặt hái được kết quả gì.

Mắt thấy thời gian đếm ngược ngày càng ít đi, tất cả các bạn đều tập trung hết sức chuẩn bị cho kỳ thi đại học. Trường có một suất học cử tuyển, vốn dĩ định cho một trong hai người Bách Nhiên hoặc Bách Ngạn. Thế mà cả hai người đều từ chối làm các thầy cô vô cùng ngạc nhiên.

Bất đắc dĩ, suất học cử tuyển* ấy được tặng cho lớp phó lớp 12-1. Vì cậu nhiều lần tham gia các cuộc thi được giải nhất. Chỉ là cậu học hơi lệch, với cậu mà nói thì suất cử đi học này là điều quá tốt!

*Trong raw là 保送. Theo như mình tìm hiểu trên baidu thì đây giống như kiểu học sinh được tuyển thẳng vào các trường đại học do được nhà trường giới thiệu do có thành tích học tập xuất sắc hoặc có những công tác, hoạt động chuyên môn nổi bật. Bạn nào có giải nghĩa hợp lý hơn thì có thể góp ý cho mình nhé!

Biết hai người Bách Nhiên và Bách Ngạn đều muốn tự thi bằng thực lực của mình, thầy chủ nhiệm bất lực vỗ trán.

Mấy đứa trẻ bây giờ…

Đều hành động theo tình cảm.

Chỉ mong chúng thi tốt.

Tác giả có lời muốn nói:

Kiều Nam Gia: Sao lại từ chối cơ chứ?

Bách Nhiên: Tôi phải xem cậu thi như nào.

Kiều Nam Gia:?