Nhân Đạo Đại Thánh

Chương 63: Phong hầu




Trong bốn tu sĩ có ba nam một nữ, nữ tử cảnh giới Linh Khê nhị trọng, quần áo mát mẻ, dáng người xinh đẹp, rúc vào bên người một tên cảnh giới Linh Khê tam trọng khác, bị gã kia ôm vào trong ngực, nhìn bộ dáng hai người rất thân mật, tên tu sĩ cảnh giới tam trọng kia có một bộ da tốt, diện mạo cực kỳ tuấn tú, ăn mặc đẹp đẽ, phối kiếm đeo bên hông, còn mang theo một cái trữ vật căng phồng, thoạt nhìn thân phận bất phàm.



Một nam tử cảnh giới tam trọng khác là người có thân hình chắc nịch, quần áo trên người dán chặt thân thể, thoáng có thể thấy được khối cơ bắp rõ ràng, giờ phút này giống như hộ vệ đang chắn ở trước mặt hai người nam nữ ôm nhau.



Tên cảnh giới tứ trọng là một nam tử gầy như gậy trúc, đang cảnh giác đánh giá chung quanh.



Lục Diệp và đại hổ đến cũng không kinh động bọn họ, mỗi người một hổ núp vị trí cách bọn họ tầm khoảng mười trượng, xuyên thấu qua khe hở giữa bãi đá lộn lộn nhìn về phía bên kia.



Lục Diệp không biết Y Y bị bọn họ vây khốn như thế nào, nhưng thủ đoạn của các tu sĩ thần bí khó lường, luôn có rất nhiều thứ hắn không ngờ được.



Việc cấp bách trước mắt vẫn là cứu Y Y ra trước, không thể không nói tên cảnh giới tứ trọng kia cho hắn áp lực rất lớn, chứ đừng nói chi là người ta có tới bốn người.



- Thiếu chủ, đó là cái gì?

Một thanh âm dễ nghe truyền ra, chính là nữ tử kia mở miệng hỏi, mặc dù Huyền Linh chuông bị kích phát, nhưng đoàn người bọn họ gần như không thấy rõ rốt cuộc bị kích phát như thế nào, trước mắt chỉ có chủ nhân của nó mới có thể hiểu rõ tình huống.



Nam tử tuấn tú đang ôm cô một tay bóp pháp quyết, hơi cảm ứng một chút lại nhướng mày nói:

- Có chút ý tứ, là một linh thể?

Huyền Linh chuông chính là linh khí của gã, đây là một kiện linh khí hộ thân và ẩn nấp cực kỳ cường đại.





- Linh thể?

Nữ tử rụt người lại, cố ý chui vào trong ngực nam tử.



- Thiếu chủ, thiếp sợ.



Thiếu chủ kia cười ha ha, vỗ vỗ vòng eo mềm mại của đối phương:

- Không sợ không sợ.



Hắn nháy mắt với tên cảnh giới tứ trọng kia, phân phó:

- Chương sư huynh, đi nhìn xem.



Chương sư huynh gật đầu đáp một tiếng:

- Vâng.




Sau đó cất bước đi về phía chiếc chuông lớn chụp trên mặt đất, chờ đến gần bỗng nhiên đánh ra một quyền.



Một tiếng cạch vang lên, ngay sau đó trong chuông truyền ra tiếng kêu thảm thiết thê lương của Y Y, hiển nhiên nàng đã bị thương.





- Rống!

Hổ gầm vang núi rừng, thân ảnh tuyết trắng từ chỗ ẩn thân trong nháy mắt lao ra, nhào thẳng về phía Chương sư huynh.



Cũng do đại hổ bị kích thích, tuy lúc trước Lục Diệp bảo nó không nên xúc động, nó cũng đã nghe theo, nhưng mắt thấy Y Y bị thương tổn, bản năng thú tính rốt cuộc đã chiến thắng lý trí!

Vì dù sao lý trí của nó vốn ít đáng thương.



Điều này chẳng những dọa bốn tu sĩ này giật nảy mình, mà ngay cả Lục Diệp cũng bất ngờ không kịp đề phòng.



Hắn còn đang suy nghĩ làm sao mới có thể cứu Y Y ra!

Lúc đại hổ nhào ra, gió tanh tràn ngập, nữ tử kia kinh hãi kêu lên một tiếng, lần này thực sự bị dọa sợ, nam tử thân hình chắc nịch lập tức thay đổi chỗ đứng, chắn trước người Thiếu chủ và nữ tử kia, còn Chương sư huynh tu vi cao nhất thì biến sắc, một tay bóp quyết, đầu ngón tay có lôi quang bắt đầu lóe ra.




Thế nhưng sau một khắc thần sắc y biến đổi, chỉ bởi vì ở phía sau thân ảnh đại hổ cường tráng lại có một bóng người nhảy ra.



Chính là Lục Diệp, do đại hổ tùy tiện xuất kích cho nên hắn đã không kịp suy nghĩ ra đối sách gì, gần như theo đại hổ lập tức xông ra ngoài, mượn thân hình nó che lấp, thoáng tranh thủ cho hắn một chút thời gian.



Hắn lao thẳng về phía Thiếu chủ kia! Trong bốn người này, rõ ràng lấy tên Thiếu chủ này làm đầu, chỉ cần bắt được gã thì tất cả vấn đề nan giải đều sẽ dễ dàng giải quyết, đây cũng là biện pháp khả thi nhất trước mắt.





- Ngăn hắn lại!

Chương sư huynh quát lớn một tiếng, giơ tay lên bổ một chưởng về phía đại hổ, có thể thấy được một đạo lôi điện bắn ra từ trong lòng bàn tay, đánh vào người đại hổ, đại hổ đau đớn gầm thét, một tiếng hổ gầm rung trời, sóng khí mắt thường có thể thấy được trùng kích ra phía trước.



Một tiếng hổ gầm này lại làm cho tâm thần Chương sư huynh hơi thất thần, trong lòng thầm rùng mình, nếu hung vật bực này trưởng thành thì thực lực nhất định sẽ vượt xa hung thú cùng giai.



Y sờ Túi Trữ Vật, hai thanh loan đao đã xuất hiện trên tay, y cầm loan đao nghênh đón đại hổ giết tới.



Bên kia, Lục Diệp đặt một tay trên bội đao, rót linh lực vào hai chân, nhanh như gió xông về phía nam tử chắc nịch kia.




Đối phương khẽ quát một tiếng, một thân linh lực bắt đầu khởi động, quần áo vốn dán sát vào thân thể đều nổ tung ra, thân hình vốn cường tráng dường như lớn thêm một vòng, gã lại đưa tay lục lọi Túi Trữ Vật của mình, lấy ra một thanh búa dài hai thước, chắn ngang trước người.



Gã chỉ đứng ở nơi đó đã làm cho người ta có một loại cảm giác vững như thành đồng, muốn đột phá gã phòng hộ để bắt được Thiếu chủ phía sau cũng không phải chuyện dễ dàng, huống chi, Thiếu chủ mình cũng không phải phàm nhân, y là tu sĩ Linh Khê tam trọng, bên cạnh còn có một nữ tử Linh Khê nhị trọng.



Khoảng cách giữa hai bên nhanh chóng thu ngắn, một tay khác của Lục Diệp đè lên chuôi đao, làm dáng rút đao, thế nhưng lúc giơ tay lên lại không có ánh đao, mà chỉ có có một con Hỏa Xà đang thiêu đốt đột nhiên phóng ra, chập chờn bay về phía nam tử chắc nịch kia.



- Hỏa Xà Phù!


Nam tử chắc nịch kia quát khẽ, thầm mắng một tiếng địch nhân giảo hoạt, rõ ràng bày ra dáng rút đao, vậy ma lại lén lút đánh ra một tấm linh phù, khiến gã ứng phó không kịp.



Giải pháp thích hợp nhất lúc này đương nhiên là tránh né công kích của tấm linh phù này, mặc dù uy lực của Hỏa Xà Phù không nhỏ, phạm vi bao phủ cũng lớn, nhưng nếu gã nguyện ý thì vẫn có thể tránh được, chỉ là sau đó chắc chắn sẽ lâm vào cục diện bị động.





Đồng thời thiếu chủ ở ngay phía sau gã, cho nên bản thân sao dám tránh? Gã cắn răng một cái, vội vàng lấy ra một tấm Kim Thân Phù vỗ một cái trên người, đồng thời thúc dục linh lực hộ thể bảo vệ quanh thân.



Ánh lửa bùng lên, Hỏa Xà bay múa đến nuốt chửng thân ảnh nam tử chắc nịch, trong nháy mắt tiếp theo gã lông tóc không chút thương tổn lao ra từ trong ánh lửa, cầm búa lớn trong tay đón lấy Lục Diệp đang giết tới, giận dữ quát:

- Chỉ là một tấm linh phù, ngươi cho rằng có thể đả thương ta ư?

Lời kiêu ngạo mới buông xuống, ánh đao lại hiện lên, gã không kìm được lảo đảo lui ra sau một bước, đưa tay che yết hầu mình, ngay cả vũ khí cũng ném trên mặt đất.



- Ôi ôi!

Gã thở dốc từng ngụm, nhưng giữa hai tay lại có máu tươi phun ra, làm cách nào cũng không thể che hết.



Gã không thể hiểu được, vì sao ngay cả một đao của đối phương thì linh lực vốn thiên chuy bách luyện của mình cũng không ngăn được!

Kim Thân Phù gã vỗ trên người bị Hỏa Xà Phù phá vỡ, nhưng dù sao gã còn có linh lực hộ thân, hơn nữa bản thân lại đi theo con đường thể tu, đây cũng là nguyên nhân gã trước giờ vẫn chắn trước người thiếu chủ.



Ở giới tu hành, thể tu là người kiên nhẫn nhất, mà thể tu thực lực cường đại thậm chí có thể dùng thân thể cứng rắn chịu thuật pháp của những pháp tu kia, mặc dù gã chỉ là tiểu thể tu nên không cách nào hoàn toàn phát huy ưu thế của hệ phái này, nhưng bất kể như thế nào cũng không thể bị một đao của đối phương phá vỡ phòng ngự.



Nhưng trên thực tế gã lại bị một đao của Lục Diệp chém đứt yết hầu, nếu không phải thân thể gã đủ cường đại thì một đao này có thể khiến đầu lâu mình rơi xuống đất! linh khí trường đao gia trì Phong Duệ linh văn lại có được lực phá hoại vượt quá tưởng tượng của thể tu này.



Lục Diệp cũng rất bất ngờ, hắn không muốn một đao giết đối phương, mà chỉ theo bản năng vung ra một đao kia, có ý muốn bức lui gã này, nhưng kết quả một đao này lại mạnh mẽ ngoài dự liệu.