Nhân Đạo Đại Thánh

Chương 62: Liệt Thiên hạp




Nửa tháng sau, Lục Diệp phong trần mệt mỏi xuất hiện trước một hạp cốc, so với việc quẫn bách cưỡi đại hổ chạy đi lúc trước, hắn giờ phút này lại thong dong hơn rất nhiều.



Ngày đầu tiên cưỡi đại hổ lên đường, hắn cảm thấy gần như tan ra thành từng mảnh, trong đùi máu thịt mơ hồ, loại trạng thái này khiến hắn gần như không có biện pháp tu hành.



Đến hôm nay hắn đã hoàn thành suy tính ban đầu của mình, chính là vừa cưỡi đại hổ lên đường vừa cắn đan tu hành, tuy hiệu suất không thể so với trạng thái bình thường, nhưng còn hơn lãng phí thời gian vô ích.



Nửa tháng qua hắn lại mở ra ba linh khiếu, hôm nay hắn đã là tu sĩ mở hai mươi lăm khiếu, cách Linh Khê tam trọng chỉ thiếu hai khiếu cuối cùng! Chiếu theo tốc độ như vậy, còn khoảng thời gian sáu bảy ngày nữa thì hắn có thể tu hành Kim Thiền Tiêu Dao Quyết đến trạng thái viên mãn.



Chẳng những thực lực của hắn có chút trưởng thành, đại hổ rõ ràng cũng trở nên mạnh mẽ.



Thịt rắn trong Túi Trữ Vật đã bị hắn và đại hổ chia nhau ăn xong, tám phần đều vào bụng đại hổ, thịt rắn kia có ích lợi rất lớn với Yêu thú như nó, chứ đừng nói chi mỗi ngày Lục Diệp còn cho nó dùng hai viên Uẩn Linh Đan.



Chỉ nửa tháng, hình thể đại hổ dường như tăng thêm một vòng, trở nên càng thêm hùng tráng.



Lục Diệp không có biện pháp phán đoán đại hổ bây giờ có thực lực như thế nào, nhưng hắn phỏng chừng, coi như mình giao thủ cùng đại hổ, nếu không mượn linh phù và linh văn mà nói, thì sẽ không chiếm được tiện nghi gì.



Mà Y Y là Trành Linh của đại hổ, đại hổ cường đại thì nàng cũng sẽ theo đó trở nên mạnh mẽ.



Cho nên thực lực trung bình của một đoàn một người một hổ một linh mặc dù không cao lắm, nhưng nếu liên thủ thì lực lượng có khả năng phát huy ra không thể khinh thường.





Điều này làm tăng vốn liếng hành tẩu của Lục Diệp trên chiến trường Linh Khê, hắn càng cảm thấy lúc trước mang theo đại hổ và Y Y là một quyết định sáng suốt.



Trên đường đi tới, Lục Diệp lại đi qua một phường thị trung lập, hắn tu hành cả đêm ở phường thị đó, bán hai khối nguyên từ khoáng lấy được một ít linh thạch.



Hiện giờ linh thạch trong tay hắn đã có hơn hai trăm viên.



Còn thiếu một chút, chờ lúc nào đến chi nhánh của Thiên Cơ Thương Minh tiếp theo, hẳn là gần đủ rồi.



Lục Diệp từ trên lưng hổ nhảy xuống, đánh giá hạp cốc phía trước, sau đó lấy ra Thập Phân Đồ để đối chiếu.



Đây là một chỗ tên Liệt Thiên Hạp, địa thế hiểm trở, hai bên vách núi thẳng đứng ngàn trượng, nhìn xem từ trên bản đồ, bên trái Liệt Thiên Hạp là chỗ đóng quân của một tông môn tên Cửu Tinh Tông, thuộc Vạn Ma Lĩnh, còn bên phải là nơi đóng quân của Huyền Môn, thuộc Hạo Thiên Minh.



Liệt Thiên Hạp nằm ở giữa hai nơi đóng quân, vị trí lệch hơn về phía Cửu Tinh Tông một chút.



Phẩm cấp hai tông môn cũng không cao, Huyền Môn là cửu phẩm, còn Cửu Tinh Tông bát phẩm, phẩm cấp như vậy ở vòng ngoài chiến trường là bình thường, huống chi, lộ tuyến được Lục Diệp định ra là một hình vòng cung, gần như dán sát vào bên lề chiến trường đi về phía trước, cho nên một đường đi tới, mặc dù xuyên qua phạm vi đóng quân của mấy tông môn, nhưng đều là bát hoặc cửu phẩm.




Hắn sẽ không tùy tiện tiến vào nơi đóng quân của tông môn cao cấp hơn, dù cho tông môn kia thuộc Hạo Thiên Minh, lời dặn dò cuối cùng của chưởng giáo trước khi tiến vào chiến trường Linh Khê vẫn còn ở bên tai, hắn không dám tùy ý bại lộ thân phận đệ tử Bích Huyết Tông của mình, mặc dù hắn không biết nếu bại lộ sẽ có hậu quả gì.



Sắc trời sắp tối nên Lục Diệp không chuẩn bị vào hẻm núi ngay lập tức, đã chạy một ngày đường, nghỉ ngơi một đêm ngày mai lại đi cũng không muộn.





- Y Y!

Lục Diệp hô một tiếng.



- Đã biết.



Thanh âm Y Y truyền ra, chợt nàng liền hiện ra từ trên đầu đại hổ, bay về phía xa xa.



Nàng đang đi dò xét hoàn cảnh bốn phía.



Mấy ngày nay ở chung khiến giữa hai bên cũng đã hình thành một chút ăn ý, trước mỗi khi nghỉ ngơi, Y Y đều phụ trách điều tra bốn phía để tránh có nguy hiểm ẩn giấu.



Nàng là linh thể, tới vô ảnh đi vô tung, làm việc này rất thuận tiện, nhiều lần bởi vì có nàng mới sớm tránh được một ít nguy cơ tiềm ẩn.



Thế nhưng nàng và đại hổ là một loại quan hệ đồng sinh, cho nên không có biện pháp rời khỏi đại hổ khoảng cách quá xa, theo Y Y nói, trong mười dặm sẽ không có vấn đề gì, nhưng một khi nàng rời khỏi đại hổ quá mười dặm thì sẽ nhanh chóng suy yếu, nếu trạng thái này kéo dài quá lâu, nàng rất có thể sẽ tiêu tan.



Lục Diệp liền tìm nơi ngủ đêm thích hợp ở phụ cận.





Hơn nửa tháng phiêu bạt bên ngoài, hắn đã sớm quen thuộc việc này, một nơi ngủ đêm thích hợp thì đầu tiên phải có thể tiến có thể lui, tiếp theo đủ bí mật, cuối cùng là có thể che gió tránh mưa.



Sau khi tìm một hồi, Lục Diệp mang theo đại hổ đi tới một bãi đá lộn xộn, mặc dù vị trí này không đủ tốt, nhưng phụ cận cũng không có chỗ nào tốt hơn, mà nhìn thiên tượng hôm nay nhiều khả năng cũng không có mưa, tạm qua một đêm hẳn sẽ không sao.



Lục Diệp lấy củi đã chuẩn bị sẵn từ trong Túi Trữ Vật ra châm lửa, lại lấy ra một miếng thịt thú lớn đặt trên lửa nướng, tất nhiên sẽ không thể quên ném một miếng cho đại hổ, nó nhào sang một bên ăn ngấu nghiến.



Nhìn tướng ăn dữ tợn của đại hổ, Lục Diệp có chút ưu sầu, hắn vốn tưởng rằng Uẩn Linh Đan mình tích góp lúc trước đủ để mình dùng đến Linh Khê tam trọng còn dư thừa, nhưng hiện tại xem ra chỉ có thể miễn cưỡng đủ dùng.



Mỗi ngày đại hổ phải tiêu hao hai hạt Uẩn Linh Đan, hắn mở một khiếu cần khoảng chừng mười một mười hai viên, cho nên hiện giờ Uẩn Linh Đan trên tay hắn chỉ còn hơn ba mươi viên.



Chờ hắn mở tới hai mươi bảy khiếu, những Uẩn Linh Đan này chắc hẳn cũng tiêu hao sạch sẽ.




Hơn nữa hắn thoáng có loại cảm giác theo thực lực đại hổ tăng lên, tiêu hao Uẩn Linh Đan sẽ càng lúc càng lớn.



Sầu người!

Thế nhưng đây là cái giá nhất định phải trả nếu mang theo đại hổ và Y Y lên đường, tối thiểu lúc chạy đi hiện giờ hắn vẫn có thể tu hành, cho nên tiết kiệm lượng lớn thời gian.



Đối với tu sĩ cấp thấp như hắn mà nói, thời gian tu hành lúc mới đầu cực kỳ quý giá.



Thịt thú nướng trên lửa trại nhỏ giọt dầu mỡ, phát ra tiếng nổ xèo xèo, đại hổ đang ăn thịt sống bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về một hướng, trong cổ họng phát ra tiếng gầm nhẹ.



Chợt nó lao ra, phóng về hướng đó.





Lục Diệp đầu tiên sửng sốt một chút, ngay sau đó chợt phản ứng kịp, Y Y đã xảy ra chuyện! Y Y là linh hồn do đại hổ chuyển hóa, giữa hai bên có liên hệ cực kỳ mật thiết, cho nên phàm là Y Y có bất kỳ chuyện ngoài ý muốn nào, nó đều có thể cảm nhận được.



Tốc độ của đại hổ rất nhanh, đến nỗi Lục Diệp rót linh lực vào trong hai chân cũng chỉ có thể đi theo phía sau ăn tro, dưới tình thế cấp bách chỉ có thể hô:

- Hổ Phách đừng xúc động!

Hiện tại hắn còn chưa rõ rốt cuộc Y Y gặp phải chuyện gì, nếu tùy tiện xông qua như vậy cũng không phải là sách lược tốt.



Đại hổ khá hiểu nhân tính nên giảm một chút tốc độ lại, Lục Diệp sau khi đuổi theo xoay người leo lên, đại hổ lúc này mới tăng tốc.



Chốc lát, phía sau một tảng đá lớn có một ánh lửa in vào mắt.



Bên kia có mấy tên tu sĩ vây quanh đang tiến hành lửa trại, xem ra là chuẩn bị ngủ đêm ở chỗ này, mà trước mặt mấy tên tu sĩ móc ngược một đồ vật hình dáng như chuông lớn, linh quang chảy xuôi trên thân nó, đường vân phức tạp huyền ảo hội tụ thành một đạo đồ án từ từ xoay tròn vây quanh chuông lớn.



Bên trong chuông lớn, mơ hồ có thanh âm va chạm truyền ra.



Y Y bị nhốt bên trong!

Lục Diệp thấy được một màn này liền biết chuyện gì xảy ra, Y Y là linh thể, thủ đoạn tầm thường căn bản không có khả năng vây khốn nàng, vậy nên cái chuông lớn kia rõ ràng là một kiện linh khí!

Cũng may đại hổ hiểu được lời nhắc nhở vừa rồi của hắn, giờ phút này cũng có thể kiềm chế thú tính xúc động, không nhào tới trước tiên.



Lục Diệp thúc dục linh lực dồn về hai mắt, nhìn linh quang trên người mấy tu sĩ kia.



Có bốn tu sĩ, một tên Linh Khê nhị trọng, hai tên tam trọng, một tên còn lại tứ trọng!.