Chỉ mới hơn mười ngày ngắn ngủi, cách xưng hô của Khánh Hoa với Khánh Trần càng thêm kính sợ, giọng điệu cũng càng thêm khiêm tốn, hắn đã hoàn toàn quên đi tuổi tác của Khánh Trần rồi.
Phải biết, Khánh Hoa lớn hơn Khánh Trần gần 20 tuổi.
Khánh Trần nhìn Khánh Hoa:
“Ngươi hỏi đi.”
“Sao chúng ta lại muốn đổi Jindai Yashusi?”
Khánh Hoa hỏi.
“Bởi vì chúng ta phải dùng Jindai Yashusi để đổi lấy Khánh Mục về nhà.”
Khánh Trần bình tĩnh nói:
“Jindai Yashusi là người phụ trách tình báo của Jindai ở phương nam. Nếu Jindai không đổi, vậy chúng ta sẽ đối xử với Jindai Yashusi như cách Khánh Mục đã bị đối xử. Khánh thị chúng ta cũng có kĩ thuật đoạt xác tế bào thần kinh, ta không tin Jindai Yashusi có ý chí kiên cường hơn Khánh Mục.”
Khánh Hoa ngây người.
Một giây sau, hắn xoay cong người chín mươi độ bái Khánh Trần.
“Làm gì vậy?”
Khánh Trần nhíu mày.
Lúc Khánh Hoa ngẩng đầu lên đã cực kì nghiêm túc:
“Hoá ra ngài muốn làm vậy, xin hãy tha lỗi cho sự mất lịch sự của ta lúc ngài vừa nhận chức. Về sau ngài muốn làm việc gì, nhất định ta sẽ không hỏi nguyên nhân nữa, chỉ cần ngài ra lệnh, ta sẽ chấp nhận xông pha khói lửa.”
“Sao đột nhiên nói vậy?”
Khánh Trần vẫn cau mày.
Khánh Hoa hít sâu một hơi rồi nói:
“Cái tên Khánh Mục này quá quen thuộc với nhân viên tình báo của Khánh thị. Trong tiết huấn luyện đầu tiên của chúng ta – “trung thành” đã được học về Khánh Mục. Chúng ta biết hắn làm gì, cũng biết hắn đa giữ vững cái gì cho chúng ta, không có một nhân viên tình báo nào của Khánh thị không muốn đón hắn về nhà. Nếu ngài làm được, chỉ sợ tất cả nhân viên tình báo của Khánh thị đều sẽ kính nể ngài từ tận đáy lòng...dù ngài vẫn còn rất nhỏ tuổi.”
Khánh Trần ngơ ngác.
Hắn chưa được học khoá huấn luyện của nhân viên tình báo Khánh thị, cũng không có tình cảm gì với Khánh thị cả.
Cho nên khi biết Khánh Mục gặp phải chuyện gì chỉ cảm thấy hơi tức giận, nhưng rốt cuộc hắn vẫn không hiểu rõ sự quan trọng của Khánh Mục trong lòng nhân viên tình báo Khánh thị.
Mà ảnh tử Khánh thị bảo hắn làm cuộc giao dịch này, chấp hành chuyện này.
Thật ra là muốn tự tay giao tấm lòng của nhân viên tình báo Khánh thị cho hắn.
Khánh Trần nghĩ thông suốt, sắc mặt vẫn bình tĩnh nhìn Khánh Hoa:
“Bây giờ Jindai còn chưa có động tĩnh gì, lúc này họ càng bình tĩnh, chúng ta càng phải cẩn thận. Ngoài ra, chưa chắc Kashima đã thật lòng muốn trao đổi Jindai Yashusi, rất có thể chỉ là cái bẫy.”
…
"Giao dịch sẽ diễn ra vào 3 ngày sau, ngươi đi ra bảo mọi người về nghỉ ngơi đi. Ta muốn tất cả thám viên của tổ 7 phải đạt đến trạng thái tốt nhất trước khi cuộc giao dịch này diễn ra.”
Khánh Trần nói:
"Bảo mọi người cứ yên tâm về nghỉ ngơi, Khánh Hoa, ngươi đi nói cho Kashima, ba ngày nữa chúng ta sẽ thông báo địa điểm giao dịch cho họ."
"Được rồi, tuân lệnh.”
Sau khi biết mục tiêu của Khánh Trần à, Khánh Hoa càng nghĩ càng cảm thấy kích động, cảm giác mệt mỏi mấy ngày nay cũng tan biến sạch sẽ.
Thật ra lý do chính khiến Khánh Hoa kích động như vậy không phải vì hình tượng của Khánh Mục trong lòng nhân viên tình báo của Khánh thị như hắn quá lớn, mà vì từ trước đến giờ hắn chưa bao giờ nghĩ mình sẽ được góp mặt trong một kế hoạch lớn thế này….
Tuy rất nguy hiểm nhưng chắc chắn sẽ rất kích thích.
Lúc đi ra cửa, Khánh Hoa còn quay lại nhìn Khánh Trần một lần, lúc này ông chủ hắn đang nhìn chằm chằm vào bản đồ của thành phố số 10, có lẽ đối phương đang địa điểm thích hợp cho cuộc giao dịch nhất.
Trong 8 năm làm thanh tra thực tập, thật ra Khánh Hoa biết rất rõ khả năng của mình đến đâu, với năng lực của hắn, có lẽ chỉ đủ để nghe theo lệnh người khác mà thôi, sao có thể đảm nhiệm vai trò lãnh đạo được.
Thanh tra nhiệm kỳ trước là một tên bảo thủ nhưng lại thích ba hoa chích chòe, cũng vì tính cách này nên hắn đã khiến cả tổ mắc bẫy của Trần thị, cuối cùng phải xin từ chức.
Tính cách của vị thanh tra mới đến này lại khác hoàn toàn so với người trước, rõ ràng hắn không nói nhiều nhưng lại có thể khiến mọi người phải nghe theo hắn.
Lúc này, Khánh Hoa đang nghĩ, có lẽ cuối cùng cơ hội của hắn cũng đến rồi.
Chẳng phải người ta thường nói phải tận dụng mọi cơ hội sao, nếu bỏ lỡ nó chắc chắn sau này sẽ phải hối hắn, nếu hắn biết cơ hội đã đến, tại sao lại không tận dụng nó.
Sau khi nhìn bản đồ một lúc lâu, Khánh Trần đã chọn ra 7 địa điểm thích hợp để giao dịch.
Còn về chọn vị trí nào trong 7 vị trí này thì có lẽ hắn sẽ phải đích thân đi xem mới được.
Bây giờ đã là 12 giờ đêm, chỉ còn 8 ngày nữa là hắn sẽ trở về.
Khánh Chuẩn bưng hộp cơm vào phòng làm việc:
"Thanh tra, đây là bữa khuya. Ngài đừng làm việc thâu đêm như vậy nữa, thức đêm rất có hại cho sức khỏe."
Sau gần nửa tháng làm việc cùng thanh tra, các thám viên ở 7 mới phát hiện ra một vấn đề, họ chưa thấy ông chủ ngủ bao giờ.