Bên ngoài cao ốc Vĩnh Hằng, hai chiếc trực thăng vũ trang Hắc Diên-01 lại bay lên .
Bọn chúng chậm rãi bay lượn xung quanh tầng 70 của cao ốc Vĩnh Hằng, sẵn sàng hổ trợ hoả lực hạng nặng bất cứ lúc nào.
Trong một căn cứ quân sự lâm thời ở nơi xa xôi nào đó, có hơn hai mươi chiếc trực thăng và máy bay cũng vừa mới cất cánh.
Ở nơi xa hơn, chiếc phi thuyền trên không cỡ lớn “Lục Địa Tuần Hành”của Khánh thị bắt đầu bay lên, trong sự bận rộn của nhân viên hậu cần, nó được trang bị loại nhiên liệu thể rắn mới.
Tất cả đều giống như một chiếc lưới, dần dần bị siết chặt.
Ngay trong lúc lưới lớn siết chặt, bên trong tần sồ truyền tin, tiểu đội trưởng của đội tác chiến bình tĩnh nói:
"Dừng lại, kiểm tra tình hình tại chỗ phần thân máy móc bổ sung năng lượng, báo cáo lại cho ta.”
Nói xong, hắn ra hiệu cho các thành viên tiểu đội trong đường cầu thang thoát hiểm tiến vào trong trạng thái im lặng, trong thời gian ngắn tắt hết tất cả các hệ thống liên lạc.
Đợi đến lúc hắn chắc chắn giọng nói của mình sẽ không truyền đến trung tâm chỉ huy nữa, lúc này mới bình tĩnh nói:
“Ông chủ Trần đã dặn dò, đêm nay nếu muốn sống rời khỏi đây nhất định không được nổ súng. Nhớ kỹ, không được liên luỵ đến những người khác.”
"Tiểu đội trưởng, ta không hiểu ngươi đang nói gì.”
Một gã thành viên trong đội tác chiến sững sờ nói.
Tiểu đội trưởng nói:
“Sau này ngươi sẽ hiểu, nhắc lại, không được nổ súng, nhắc lại, không được nổ súng.”
Còn chưa đợi bọn họ kết nối lại thiết bị liên lạc lần nữa, một bóng đen trên cầu thang lặng lẽ không một tiếng động đang đứng ở giữa bọn họ.
Hung hãn và mạnh mẽ.
...
Không ai chú ý trong đường thoát hiểm đã xảy ra chuyện gì, nơi đó giống như là một cái vực sâu, nuốt hết tất cả mọi thứ.
Bên ngoài hành lang, có tiếng bước chân truyền đến.
Một người trẻ tuổi mặc âu phục màu xanh tía đang chậm rãi đi vào nhà hàng Nhật Quang các, ống tay áo của hắn ta thêu hình động cơ nho nhỏ.
Lý Thúc Đồng đã ăn xong phần thịt kho tàu của mình, hắn đang lẳng lặng nhìn thiếu niên ăn mì trộn tương.
Từ góc nhìn của người trẻ tuổi, hắn ta có thể nhìn thấy được mặt của Lý Thúc Đồng, nhưng lại chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của Khánh Trần.
Trong lúc hắn đang định nói, Lý Thúc Đồng đã nhẹ nhàng nâng tay ý bảo hắn ta dừng lại.
Ông ta cười chỉ vào Khánh Trần nói:
"Có chuyện gì cũng chờ hắn ăn xong rồi nói sau.”
Người trẻ tuổi cảm thấy rất bất ngờ, hắn ta dùng ánh mắt kì quái nhìn bóng lưng của Khánh Trần một lúc.
Bởi vì Khánh Trần đưa lưng về phía hắn, cho nên hắn không thể biết được thân phận của Khánh Trần là gì.
Hắn có chút tò mò, rốt cuộc là ai, có thể làm cho Lý Thúc Đồng có kiên nhẫn chờ lâu như vậy được.
Hơn nữa, mặc dù có người đang chờ, nhưng Khánh Trần vẫn bình tĩnh ăn như cũ.
Giống như hắn không nghe thấy được âm thanh ầm ầm do Hắc Diên -01 đang bay ngoài của sổ tạo ra, cũng không nhìn thấy được mười mấy chiếc trực thăng đang bay quanh cao ốc Vĩnh Hằng, và những máy bay ngụy trang đang chở đầu đạn.
Những chiếc trức thăng này đều đang tỏa ra sát khí.
Giống như là các hành tinh nhỏ bay xung quanh mặt trời vậy.
"Ta ăn xong rồi.”
Khánh Trần lau miệng, lại đeo lên mặt nạ hình mặt mèo rồi nhìn về phía lão sư của mình.
Lý Thúc Đồng nhìn người trẻ tuổi đang đứng ngoài cửa cười nói:
"Cháu đích tôn nhà họ Tôn, Trần Dã Hồ phải không? Nghe nói ngươi đã tăng lên cấp A.”
"Vãn bối tăng lên mấy cấp cũng không quan trọng, bây giờ chúng ta không muốn khai chiến với Kỵ Sĩ, Hằng Xã, chỉ muốn xin ngài trở lại ngục giam số 18 đi. . . Không nên gây ra chuyện lớn như vậy.”
Trần Dã Hồ nói.
"Yên tâm, chúng ta ngồi ở đây nói chuyện một lúc rồi sẽ đi, sẽ không làm khó đến ngươi đâu.”
Lý Thúc Đồng cười nói.
"Vậy là tốt rồi, ta sẽ không quấy rầy ngài nữa, chờ đến khi ngài đi thì chúng ta mới đi.”
Trần Dã Hồ đi ra khỏi nhà hàng khỏi Nhật Quang các, tiểu đội tác chiến ở tầng dưới đã dừng lại chờ lệnh, máy bay trực thăng vũ trang thì đã bay tại chỗ.
Máy bay trực thăng thậm chí còn tắt đèn đi, tiếng của động cơ cũng hạ xuống mức thấp nhất có thể.
Việc này có lẽ sẽ kết thúc đơn giản như vậy.
Nhưng thật ra thì không hề đơn giản.
Lý Thúc Đồng nhìn về phía Khánh Trần nói:
"Mỗi khi ta đi ra khỏi ngục giam số 18, rất nhiều người sẽ bị điều động, cho nên, bây giờ ngươi đã biết vì sao ta không đi ra ngoài rồi chứ.”
"Bọn họ sợ ngươi như vậy sao?”
Khánh Trần hỏi.
Lý Thúc Đồng cười lắc đầu:
"Trong thời đại bây giờ, cho dù bước vào Bán Thần, cũng không phải là vô địch thế giới, bọn hắn không phải là đang sợ ta, mà là sợ lửa. Đi thôi, về nhà thôi.”
"Ừ.”
Khánh Trần đi theo Lý Thúc Đồng lên mái nhà.
Trong gió đêm, Khánh Trần mang theo mặt nạ hình mặt mèo, đứng ở đỉnh cao ốc, hắn lần nữa nhìn thoáng qua Ngân Hà trong thành phố, và những máy bay trực thăng đang bay quanh ở phía dưới.
Hắn biết, chắc chắn một ngày nào đó mình sẽ quay lại.