Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 97: Học Trò




Loài người đang không ngừng hưởng thụ thành quả của khoa học kỹ thuật, nhưng cũng đồng thời, đang bị chính trí tuệ của mình làm hại.

Lý Thúc Đồng tiếp tục nói:

“Sau khi loài người không cần ngủ quá lâu, thật ra thì hiệu quả sản suất cũng không tăng lên là bao, mà ngược lại, nó làm tinh thần con người trở nên trống rỗng.”

Đương nhiên, Khánh Trần cảm thấy thế giới bây giờ tạm thời còn chưa bị ảnh hưởng mãnh mẽ như vậy, cũng có thể là do nội tâm của bọn họ vốn không phong phú như vậy.

Lúc này, trong lúc Khánh Trần nhìn xuống những toà nhà dưới chân, hắn nhìn thấy một chiếc thuyền hoa to lớn bay qua, trên thuyền giăng đèn kết hoa, lại lộ ra khí tức kì lạ.

Kí hiệu ở trên thuyền, Khánh Trần nhìn mà không hiểu gì cả.

Lý Thúc Đồng nhìn theo tầm nhìn của hắn:

“Không cần nhìn, đó là thuyền tuần tra của Cơ Giới thần giáo, mỗi giây nó sẽ phun ra oxy lỏng và mê-tan, đều tạo nên từ mồ hôi và máu của tín đồ.”

Trong lúc nói, biểu cảm trên mặt Lý Thúc Đồng không thay đổi chút nào.

Hai người ngồi trong nhà hàng đẹp đẽ mà xa hoa, nhân viên phục vụ với bộ quần áo tinh tế bưng lên một phần thịt kho tàu đặt trước mặt Lý Thúc Đồng.

Nhưng chỉ có một đôi đũa.

"Đũa của ta đâu?”

Khánh Trần buồn bực nói.

"Ngươi đeo mặt nạ, làm sao ăn được.”

Lý Thúc Đồng không để ý gắp một miếng thịt kho tàu.

Khánh Trần:

"......”

Một lát sau, Lý Thúc Đồng ngẩng đầu mỉm cười nhìn hắn:

“Có đói không?”

"Một chút.”

Khánh Trần nói.

Kết quả, Lý Thúc Đồng quay ra gọi nhân viên phục vụ:

“Mang cho hắn một bát mì trộn tương."

“Vâng thưa Lý tiên sinh.”

Nhân viên tạp vụ lễ phép đáp lại.

Mặc dù ở Nhật Quang Các, cho đến bây giờ cũng chưa bao giờ làm mì trộn tương cả.

Sau khi mì đã làm xong, Lý Thúc Đồng bảo mọi người đi ra ngoài hết, lúc này mới nói với Khánh Trần:

“Tháo mặt nạ xuống, ăn mì đi.”

Khánh Trần vừa trộn mì vừa nhìn ra ngoài cửa sổ.

Đây là một trong những toà nhà cao nhất của thành phố số 18, nhìn xung quanh, chỉ thấy có hai toà cao ốc đằng xa sừng sững ở chân trời.

“Đó là toà nhà của Khánh thị và Lý thị.”

Lý Thúc Đồng giải thích.

Khánh Trần lại nhìn xuống dưới, những toà nhà dày đặc được nối với nhau bằng những cây cầu, cả thành phố tựa như một dải ngân hà, những đám mây màu sắc cùng với ánh đèn là những ngôi sao ở trong đó.

Thỉnh thoảng có xe bay qua, động cơ phản lực phun ra lửa, bay vụt qua giống như sao băng.

Giờ phú này, Khánh Trần đang ở toà nhà cao 88 tầng mà lại giống như bản thân đang ở giữa trời đất, vừa xa xôi lại bao la hùng vĩ.

"Đây chính là phong cảnh đẹp nhất ở thành phố số 18 sao?”

Khánh Trần hỏi.

“Cao ốc Vĩnh Hằng được xây dựng trên sáu dãy cao ốc khác, lấy sáu dãy đó làm móng mới có độ cao và hình dáng lộng lẫy như hiện tại. Nếu ngươi không suy xét các hình vẽ bậy ở tầng dưới, vết ố nước tiểu, nước bẩn, tội phạm ở tầng dưới cùng, thì nơi này chính là phong cảnh đẹp nhất.”

Lý Thúc Đồng nói:

“Hôm nay ta cho ngươi xem những gì đẹp nhất, nếu như có cơ hội, sẽ cho ngươi xem mặt xấu nhất của thành phố.”

Nói xong, Lý Thúc Đồng chỉ về hướng bên cạnh:

“Bên cạnh cửa sổ còn có kính viễn vọng, chuyên dùng cho thực khách ngắm nhìn phong cảnh, ngươi có thể đi sang xem.”

Khánh Trần đi đến bên cạnh kính viễn vọng.

Hắn nhìn thấy xe cộ trên mặt đất như nước chảy, còn nhìn thấy đám người đang vui chơi, trêu đùa với nhau.

Có người đang vẽ một bức tranh nguệch ngoạc kỳ lạ nhưng lại như làm mới cho bức tường, còn có khói trắng từ những quán đồ nướng, lá cờ của quán rượu phất phơ theo chiều gió.

Đột nhiên, hắn nhìn thấy trên quảng trường lớn ở tầng dưới, có hai chiếc trực thăng màu đen đang chậm rãi đáp xuống, bên trong trực thăng là hơn hai mươi tên thành viên đội tác chiến lần lượt nhảy xuống, với đội hình chiến thuật xông thẳng vào toà nhà Vĩnh Hằng.

Còn có hai con chó robot chạy rất nhanh bên cạnh.

Những người này trang bị đầy đủ súng đạn, họ mang theo vũ khí mà Khánh Trần không biết tên gọi là gì.

Rõ ràng là vì Lý Thúc Đồng mà đến.

Khánh Trần quay đầu nhìn về phía Lý Thúc Đồng, vị sư phụ này bình tĩnh nở nụ cười:

“Ăn cơm trước đã.”

"Ừ.”

Khánh Trần tập trung ăn mì.

Lần này Lý Thúc Đồng ngược lại rất thích thú:

“Không sợ sao?”

"Lần đầu sư phụ mang học sinh đi ngắm phong cảnh, dù sao cũng sẽ không để học sinh chết ở giữa đường, nếu không thì cái danh sư phụ này rất không xứng.”

Khánh Trần thản nhiên nói.

Tiếng cười sảng khoái của Lý Thúc Đồng vang vọng ra phía ngoài.

Hắn thực sự càng ngày càng thích Khánh Trần.

Lúc này, hơn hai mươi thành viên đội tác chiến bên trong toà nhà được chia làm hai đội, một đội đi thang máy lên tầng 87, một đội khác thì tiến vào lối thoát hiểm an toàn đi bộ lên phía trên để hành động.