Thanh tra thực tập Trần Chẩm ngẫm nghĩ rồi nói:
“Bây giờ Khánh thị đã bắt quá nhiều người mới khiến chúng ta muốn biết rốt cuộc đối phương đã bắt ai. Nhưng ta cảm thấy chúng ta vẫn luôn bị động như vậy là không được, không bằng xin phép cấp trên cho chúng ta bắt vài lãnh đạo Khánh thị, như vậy chúng ta cũng có lợi thế, đương nhiên sẽ có cơ hội đàm phán ngang bằng họ.”
Trần Tắc ngẫm nghĩ:
“Bây giờ cũng chỉ có thể làm như vậy, mọi người tạm dừng những công việc khác lại, tập trung để ý đến đám lãnh đạo phe phái Khánh thị. Nhưng sau khi lấy được chứng cứ, tốt nhất đừng thò đầu ra đắc tội Khánh thị, phải giao chứng cứ, vật chứng cho các tổ tình báo khác, giật dây họ làm thay mình. Lãnh đạo phe phái Khánh thị có ở trong tay chúng ta hay không không quan trọng, quan trọng là khiến tổ 7 cúi đầu chịu thua.”
“Việc này hơi khó.”
Một nhân viên tình báo thấp giọng nói:
“Chưa chắc những tổ tình báo khác đã đồng ý tham gia.”
Trần Tắc lắc đầu:
“Nếu là trước kia thì chắc chắn rất khó, nhưng bây giờ Khánh thị đã phá huỷ đồng minh của Jindai và Kashima, dù hai nhà này đã lặng lẽ kết thù, nhưng chắc chắn họ vẫn ghét Khánh thị hơn. Lúc này có người đưa dao cho họ, họ có vung dao lên hay không cũng không phải chuyện họ có thể quyết định nữa.”
Phía sau mỗi tổ tình báo đều có tập đoàn, họ muốn làm cái gì là do ông chủ quyết định.
Bây giờ, chỉ sợ nhân viên tình báo của Jindai và Kashima đều đã nhận được chỉ thị của ông chủ, chuẩn bị thực hiện kế hoạch nhằm vào Khánh thị.
Từ trước đến nay Trần thị vẫn luôn chậm rãi phát triển ở phía nam Liên Bang, không trêu chọc ai cả, cho nên lần này họ mới có kế hoạch đưa dao cho người khác, mình thì nấp ở đằng sau.
Dù bây giờ năng lực phá án của họ không bằng tổ 7, nhưng nếu bốn nhà bắt tay lại, chẳng lẽ vẫn còn không lật đổ được tổ 7 sao?
Có lẽ đám lãnh đạo các phe phái ở thành phố số 10 còn chưa biết nơi này đã trở thành chiến trường chính của hệ thống tình báo tập đoàn.
Tuy trận chiến phía trước đã dừng lại bất chợt, nhưng đằng sau lại đang đánh túi bụi.
Mà những người bình thường nở mày nở mặt như họ đã trở thành lợi thế trong việc đàm phán của hai phe.
…
Lúc này, Khánh Chuẩn ngồi đối diện bàn làm việc của Khánh Trần:
“Ông chủ, bây giờ tổ tình báo số 7 chúng ta đã khiến nhiều người giận dữ, sao ngài vẫn bình tĩnh thế kia?”
Khánh Trần nhìn Khánh Chuẩn một cái:
“Có nóng lòng cũng vô dụng.”
“Vậy chúng ta phải làm sao đây?”
Khánh Chuẩn hỏi.
Khánh Trần ngẫm nghĩ rồi nói:
“Bây giờ họ chỉ có hai con đường để đi, một là nộp phí hội viên, hai là tìm đượcc chứng cứ, trắng trợn bắt lãnh đạo phe phái Khánh thị làm lợi thế đàm phán với chúng ta. Chúng ta cũng chỉ có hai con đường để đi, một là tiếp tục tìm ra nhiều chứng cứ hơn, bắt người của họ, hai là bảo về người của phe mình.”
Khánh Chuẩn chần chờ một lát rồi nói:
“Bây giờ Liên Bang chẳng có lãnh đạo nào là sạch sẽ cả, nếu họ ra lệnh tìm chứng cứ, nhất định sẽ có thể tìm được.”
Khánh Trần nhìn Khánh Chuẩn:
“Không sao, cứ làm hết sức mình, nghe theo ý trời thôi. Đúng rồi, ta tìm ra được một vài thứ, ngươi đến uỷ ban quản lý trị an PCE bắt Diêm Phong về cho ta. Trong tài khoản của em vợ hắn có nhiều tiền không rõ lai lịch như vậy, đúng là muốn chết mà. Lại đến cục quản lý thực phẩm và dược phẩm bắt Phương Hạ, chiến lược dự trữ dược phẩm của Liên Bang mà cũng dám vụng trộm bán đi, thấy mình sống lâu quá rồi sao. Lại đến uỷ ban quản lý thuế ICE...”
Khánh Trần nói liền một mạch ra hơn mười cái tên, Khánh Chuẩn càng nghe càng kinh ngạc.
“Sao ông chủ biết Phương Hạ có vấn đề?”
Khánh Chuẩn hỏi.
Khánh Trần nhìn hắn một cái:
“Số lượng dược phẩm xuất nhập kho mỗi ngày không khớp với số lượng tồn kho.”
Liên Bang không có kẻ địch gì mạnh ở bên ngoài, dù người hoang dã hay gây chuyện, nhưng không có năng lực uy hiếp đến Liên Bang, cùng lắm là nấp trong khu cấm kỵ hoặc trong núi tuyết Tây Nam tránh né việc tiêu diệt toàn bộ thôi.
Cho nên thật ra nhiệm vụ lớn nhất của cục tình báo trung ương Liên Bang PCE là giám sát các quan chức.
Thậm chí họ còn có quyền đi vào hệ thống nội bộ những ngành khác, Khánh Trần cho rằng cục tình báo trung ương Liên Bang PCE chính là một phiên bản của Cẩm Y Vệ.
Dù là tay chân của tập đoàn, nhưng ít nhất chức trách rất giống Cẩm Y Vệ.
Khánh Chuẩn nhìn Khánh Trần:
“Ông chủ, số lượng xuất nhập kho và số lượng tồn kho mỗi ngày là một con số rất lớn, ngươi...”
Khánh Trần trầm tư hai giây, hỏi:
“Nhập kho là bao nhiêu, xuất kho là bao nhiêu, còn thừa lại bao nhiêu, đây không phải là một bài toán thêm bớt à.”
Khánh Chuẩn sửng sốt, không biết vì sao nghe Khánh Trần nói như vậy, hắn đột nhiên cảm thấy số liệu kia cũng không lớn lắm.