Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 972: Thu Phí 1




Khánh Trần mở mắt nhìn Khánh Hoa:

"Tại sao lại không công khai, ta có nói không được công khai sao."

"A?"

Khánh Hoa sửng sốt:

"Vậy sao không treo bảng nữa?"

Khánh Trần nói:

"Tối nay ngươi cứ đứng canh trước cưa, có ai hỏi ngươi vì sao không treo bảng nữa thì cứ nói….."

Sau khi nghe xong, Khánh Hoa lập tức giật mình, không ngờ ông chủ của hắn lại có nhiều ý tưởng mới lạ như vậy, không biết sao hắn có thể nghĩ ra nhiều mưu kế như thế?

Đến giờ tan làm, thám viên của tổ khác đều đổ xô về phía cửa tổ 7 để xem hôm nay họ bắt được bao nhiêu người.

Nhưng khi đến nơi, mọi người mới phá hiện trên vị trí đặt cái bảng lúc trước không có bất cứ cái bảng nào, chỉ có Khánh Hoa đứng đó.

Các thám viên của tổ 6 buồn bực nói:

"Khoan đã, sao các ngươi không treo bảng lên nữa?"

Khánh Hoa bình tĩnh nói:

"Từ hôm nay trở đi, vì để không ảnh hưởng đến sự đoàn kết của khu 1, chúng ta quyết định sẽ không treo bảng lên nữa."

Các thám viên của Trần thị lập tức nghĩ, chẳng phải các ngươi vừa chia rẽ mối quan hệ của Jindai và Kashima sao, bây giờ còn sợ khu 1 mất đoàn kết?

Vấn đề mấu chốt là từ trước đến giờ khu 1 đã đoàn kết bao giờ đâu. Dù họ không phá hoại mối quan hệ giữa Jindai và Kashima thì khu 1 cũng không thể đoàn kết được.

Cho nên, tổ 7 đang định làm gì?

Một nhân viên tình báo của Trần thị thử thăm dò:

"Vậy sau này các ngươi có còn trao đổi con tin không?"

Khánh Hoa nghĩ một lúc rồi mới nói:

"Có."

Người đó lập tức hỏi:

"Vậy các ngươi cũng phải cho chúng ta biết các ngươi đã bắt được những ai thì chúng ta mới có thể xem xét có tiến hành giao dịch được không chứ."

Hôm nay, một quan chức cấp cao của Trần thị ở thành phố số 10 đã mất tích. Trước khi đến đây, cấp trên đã dặn họ phải thăm dò xem có phải tổ 7 chính là người đứng sau chuyện này không.

Nếu tên của hắn có trên bảng tráng, họ sẽ đàm phán xem có thể dùng tiền chuộc hắn ra không, chuộc được, họ sẽ lập tức tiêu hủy bằng chứng để đối phương quay về làm việc như bình thường.

Khánh Hoa cười nói:

"Cho nên, chúng ta đã quyết định thu phí hội viên, sau khi nộp phí, các hội viên sẽ được mời vào phòng làm việc của chúng ta, vừa uống trà vừa đàm phán."

Các nhân viên tình báo của Trần thị ở đây đều ngơ ngác, bây giờ tổ 7 còn thu phí hội viên?!

Họ tức giận hỏi:

"Hội viên phải nộp bao nhiêu tiền?"

Khánh Hoa cười híp mắt nói:

"1 triệu, đây là phí thường niên, con số này đâu có đáng bao nhiêu."

Mọi người lập tức nói:

"Không phải các ngươi vừa bắt được hai con cá lớn sao, sao bây giờ lại tiền của chúng ta!"

Khánh Hoa khiêm tốn nói:

"Chẳng phải thịt trên chân muỗi cũng là thịt à."

Hôm nay Khánh Trần đã nói rõ với hắn, tuy một triệu không đáng gì, nhưng vấn đề mấu chốt là họ bắt những người khác nộp phí hội viên.

Lúc đó mọi người sẽ dần hình thành suy nghĩ, tổ 7 mạnh hơn nhiều so với các tổ khác.

Thứ Khánh Trần muốn, chính là suy nghĩ này.

….

“Một triệu có đặt quá không?”

Nhân viên tình báo Trần thị của tổ 6 hỏi:

“Ngươi cũng biết bây giờ Liên Bang ngày càng chu cấp ít cho khu tình báo số 1, muốn lấy ra một triệu thì hơi khó.”

Ngay cả thanh tra tổ tình báo số 2 là Lý Vân cũng phải mở miệng chất vấn:

“Các ngươi làm như vậy chẳng tử tế chút nào, chẳng lẽ không sợ mọi người giận sao? Có đáng để vì một triệu này không?”

Khánh Hoa cười lạnh trong lòng, các ngươi cũng có ngày giả nghèo sao?

Bây giờ ngoại trừ tổ xét nghiệm ra, có ai trong khu tình báo số 1 sống dựa vào chu cấp của chính phủ Liên Bang không? Không phải đều dựa vào tập đoàn phía sau à.

Đối với số tiền mà tập đoàn lũng đoạn, một triệu chỉ như muối bỏ bể thôi, không ai coi việc này ra gì.

Không phải những người này cảm thấy giá cả một triệu là quá cao, mà cảm thấy giao tiền cho tổ 7 quá nhục nhã, chỉ thế thôi.

Lúc này, không chỉ là nhân viên tình báo Trần thị của tổ 6 đang đứng ở đầu bậc thang tầng ba, ngay cả những tổ tình báo khác cũng tới.

Mọi người thấy không thể thương lượng được với Khánh Hoa liền chơi trò tình cảm:

“Khu tình báo số 1 chúng ta vốn là người một nhà, làm gì mà phải dùng tiền để trao đổi tình báo chứ?”

Khánh Hoa liếc xéo, quay phắt người trở về văn phòng tầng ba, trước khi đi còn nói một câu:

“Tổ tình báo số 7 luôn chào đón mọi người đến làm hội viên.”

Các tổ tình báo còn lại đều cảm thấy giận dữ, vội vàng trở lại tầng của mình để tổ chức hội nghị khẩn cấp.

Trong tổ tình báo số 6, thanh tra Trần Tắc ngồi cuối bàn hội nghị, lạnh mặt nói:

“Khánh thị khinh người quá đáng, thanh tra mới đến kia làm vậy. Rõ ràng là muốn làm ông chủ của cả khu tình báo số 1 đây. Còn hai tháng nữa sẽ đến nhiệm kì mới của cục trưởng cục tình báo trung ương Liên Bang, có lẽ đối phương muốn vị trí này….Các vị nói xem có cách nào khác không.”