"Các ngươi có biết không, nghe nói bây giờ khu 1 đang rất loạn!"
Mấy ngày nay, thứ được nhắc đến nhiều nhất ở khu 3 chính là những câu chuyện về khu 1.
Tuy nhân tuyển ảnh tử đã đến khu 3 làm việc được một thời gian, nhưng đến tận lúc này, thủ lĩnh ảnh tử vẫn chưa giao bất cứ nhiệm vụ gì cho họ, họ cũng không biết mình phải làm gì.
Như thể thủ lĩnh ảnh tử chỉ phái họ đến đây cho có vậy….
Nhưng không phải tất cả đều muốn thực hiện nhiệm vụ, ít nhất thì các thám viên ở khu 3 không muốnvì nếu thủ lĩnh ảnh tử giao nhiệm vụ cho những người được chọn, chắc chắn họ sẽ phải làm việc, cứ như bây giờ không phải tốt sao, mỗi ngày họ chỉ cần đi nịnh nọt một chút rồi ngồi ăn dưa, uống trà.
Chuyện tổ 7 vừa đổi được hai nhân vật quan trọng của Kashima trong tay gia tộc Jindai cũng không phải là bí mật gì.
Hầu như ai cũng nghe nói đến chuyên này.
Ai cũng không ngờ tổ 7 lại có thể đổi được người, ngoài ra, mọi người cũng không ngờ Jindai lại thật sự bắt hai nhân vật quan trọng như vậy của gia tộc Kashima.
Lúc này, mối quan hệ đồng minh giữa Jindai và Kashima đã trở thành trò cười trong mắt mọi người.
Đương nhiên, người ấm ức nhất chính Jindai, rõ ràng họ đã thống nhất với tất cả các thanh viên là không được đi giao dịch với tổ 7, nhưng cuối cùng, dù họ không làm gì thì vẫn bị mọi người nghĩ là hung thủ.
Vì ấn tượng của mọi người về họ từ trước đến nay rất tệ, dù bây giờ Jindai có giải thích thế nào, mọi người vẫn không tin những gì họ nói là thật.
"Không ngờ vị thanh tra mới đến của tổ 7 lại lợi hại như vậy, hắn chỉ mới nhận chức mấy ngày mà Jindai và Kashima đã thảm thế kia.”
Một thám viên khâm phục nói.
Nghe những gì hắn nói xong, Khánh Nhất nghĩ thầm, giờ ngươi mới biết sự lợi hại của sư phụ ta sao.
Hắn cảm thấy quyết định đi bái sư chính là quyết định đúng đắn nhất trong cuộc đời hắn.
Không ngờ sư phụ lại lợi hại như vậy.
Nhưng khi nghĩ đến đây, hắn lại cảm thấy có gì đó sai sai, sao hắn lại có thể công nhận đối phương là sư phụ được, phi phi phi.
Lúc này, nhân lúc các thám viên khác đều đang tụ tập lại một chỗ nói chuyện phiếm, sau khi xác định không ai chú ý đến mình, Khánh Nhất lập tức trốn vào một góc để gọi điện Lý Khác, thấy đối phương nhấc máy, hắn còn giả vờ bình tĩnh nói:
"Ngươi có biết tiên sinh đi đâu không?"
Lý Khác sửng sốt:
"Không biết."
Khánh Nhất vẫn còn nhớ lúc trước Khánh Trần chỉ mang mỗi Lý Khác ra ngoài chơi. Từ đó đến giờ hắn luôn cảm thấy không cam lòng, bây giờ nếu hắn đã ở gần Khánh Trần hơn đối phương, sao hắn không khoe một chút để đối phương nếm thử cảm giác lúc trước của mình.
Khánh Nhất nói nhỏ:
"Tiên sinh đang ở thành thị số 10, hơn nữa, ngài còn đang làm thanh tra của Cơ quan Tình báo Liên bang PCA….."
Trong một giờ tiếp theo, Khánh Nhất đã kế tất cả những gì hắn biết cho Lý Khác nghe.
Sau khi nói xong, Khánh Nhất mới hững hờ hỏi:
"Ngươi nghĩ nếu ta mời tiên sinh ủng hộ ta thì ngài có đồng ý không?"
Lý Khác nghĩ một lúc rồi mới nói:
"Trước đây tiên sinh rất thường xuyên nhắc đến ngươi, ngài còn khen ngươi rất thông minh, ta nghĩ nếu ngươi nói với tiên sinh, chắc chắn ngài sẽ đồng ý."
Khánh Nhất trầm tư suy nghĩ.
Một lúc sau, ánh mắt của hắn khi nhìn những người được chọn khác đã thay đổi hoàn toàn.
Dù Khánh Văn, Khánh Hạnh, Khánh Vô, Khánh Nguyên có trở thành thanh tra thực tập ở khu 3 thì sao, chẳng lẽ họ còn có thể lợi hại bằng thanh tra của khu 1?
À, không đúng, Khánh Nhất vội vàng bình tĩnh lại, Khánh Hạnh không giống những người khác, hắn nhất định phải đề phòng.
Chẳng phải giả heo ăn thịt hổ chính là thứ hắn am hiểu nhất sao!
Khánh Nhất đang nghĩ, nếu sư phụ thật sự đồng ý trợ giúp hắn thì nhất định hắn phải thật khiêm tốn, chẳng phải sư phụ hắn là một người rất khiêm tốc sao, nếu hắn khoe khoang thì chẳng phải sư phụ sẽ không thích hắn nữa sao!
...
Trong phòng làm việc của tổ 7, Khánh Trần đang nhắm mắt nghỉ ngơi.
Hắn đang lần lại những bộ hồ sơ hắn tùng đọc để xem có tìm được thêm manh mối nào có ích không.
Vì hắn không những muốn cứu Khánh Mục mà còn muốn cứu tất cả những người còn lại.
Nếu hắn không bắt được thật nhiều nghi phạm thì sao có thể đổi được họ?
Khánh Trần ngẩng đầu xem thời gian, chỉ còn 10 ngày nữa là tới thời hạn quay về thế giới ngoài.
Lúc này, Khánh Hoa đến:
"Thanh tra, ta đã dỡ bảng trắng đi theo lệnh của ngài, nhưng tại sao chúng ta phải làm vậy, chẳng lẽ sau này chúng ta sẽ không công khai tên tuổi của những người bị bắt nữa sao."
Mấy ngày nay Khánh Hoa đã cảm nhận được niềm vui từ cái bảng trắng đó, niềm vui đó không những đến từ việc bắt được nghi phạm, mà còn niềm vui được mang lại sau khi nhìn thấy gương mặt kinh ngạc của những thám viên tổ khác mỗi buổi sáng.