Một giây sau, người đàn ông trung niên thấp bé kéo một cái túi du lịch đi ngang qua chỗ nàng, ném túi du lịch xuống bên chân nàng.
Jindai Sorajutsu sững sờ, vội ngồi xổm xuống mở túi du lịch ra, em trai Jindai Kyouichi của nàng đang ngủ say bên trong.
Jindai Sorajutsu vui đến phát khóc, nàng gọi điện thoại cho cha mình:
“Ba ba, ta tìm ra em trai rồi!”
Nhưng điều nàng không ngờ được là cha nàng không những không vui vẻ, mà còn nổi giận lôi đình:
“Ai bảo ngươi đi tìm hắn? Ta đã nói không được cứu hắn rồi mà, đây là mưu kế phá hoại đồng minh tình báo Jindai và Kashima của Khánh thị! Ngươi bị ngu sao?”
Jindai Sorajutsu bị cha mình mắng, hốc mắt hơi đỏ lên.
Nàng ôm em trai hôn mê bất tỉnh nói:
“Nhưng đây là em trai ta, là con trai ruột của ngươi! Hơn nữa nếu chuyện của hắn bị lộ ra ngoài, ngươi cũng không giữ được chức nghị viên! Cha cứ yên tâm, ta không trao đổi bất kì lợi ích gì với đối phương cả, là có người tốt bụng cứu em trai đặt trong túi du lịch ném đến bên chân ta!”
“Thế giới này làm gì có người tốt, tất cả đều muốn tính toán chúng ta! Ngươi thật sự cho rằng sẽ có người tốt bụng cứu tên ngu xuẩn kia sao.”
Cha nàng đã hiểu, hiển nhiên bây giờ họ đã bị người ta hãm hại, nhưng hắn không thể biết được người hãm hại họ là ai:
“Mất chức nghị viên thì thôi, bây giờ nếu gia tộc trách móc, chưa chắc ta giữ được mạng, cứ bỏ mặc Jindai Kyouichi ở đó, ngươi trở về đây cho ta!”
Jindai Sorajutsu trẻ tuổi không thể hiểu được vì sao cứu em trai mình lại là sai?
Ảnh tử ngồi một mình trên mép sân thượng nhìn thấy tất cả, lầm bẩm cười nói:
“Đến bao giờ mọi người mới có thể hiểu được tâm trạng của chị gái cứu em trai bây giờ mới là thứ đáng quý nhất trên đời? Ai cũng bị phù hoa che mắt cả.”
Nói rồi, hắn ngây người nhìn ra chân trời phía xa.
Không biết qua bao lâu, hắn gọi điện thoại cho Khánh Trần:
“Ta đã gửi ảnh Khánh Hoa giao dịch thành viên Kashima và Jindai Sorajutsu đón được em trai cho ngươi rồi đấy, truyền ra ngoài cho ta. Nếu người của Kashima tới tìm ngươi trao đổi, nhất định phải nói muốn người tên là “Jindai Yashusi”, ta chắc chắn người mất tích này ở trong tay Kashima.”
Khánh Trần ngồi trong văn phòng không người ở tầng ba khu tình báo số 1, lập tức hiểu, hoá ra mọi chuyện đêm nay đều là kế hoạch của ảnh tử tiên sinh.
Hắn hiếu kì hỏi:
“Jindai Yashusi là ai, rất quan trọng với ngài sao?”
Ảnh tử nói:
“Không phải quan trọng với ta, mà là quan trọng với gia tộc Jindai. Kashima giam giữ hắn 7 năm, biết được hết những gì cần biết rồi, bây giờ hắn không còn giá trị, cho nên mới muốn đổi lấy thành viên Kashima có biệt danh Tế Châu kia.”
Khánh Trần hỏi:
“Sau đó thì sao?”
Ảnh tử Khánh thị nói:
“Sau khi bắt được Jindai Yashusi, ngươi đi nói với người Jindai là chúng ta có thể trả Jindai Yashusi cho họ, điều kiện là thả Khánh Mục về. Nếu không, chúng ta sẽ nhốt Jindai Yashusi vào trong chuồng heo, heo ăn cái gì, Jindai Yashusi sẽ ăn cái đó.”
“Khánh Mục là ai?”
Khánh Trần khó hiểu.
Hắn cảm thấy sao đột nhiên lại xuất hiện nhiều người hắn chưa được nghe đến bao giờ thế này.
Ảnh tử ngẫm nghĩ rồi nói:
“Khánh Mục từng là người phụ trách tình báo ở phương bắc của chúng ta, 19 năm trước bị Jindai bí mật bắt giữ, sau đó vẫn luôn bị gia tộc Jindai cầm tù trong chuồng heo của căn cứ quân sự ở phương bắc, cho heo của tập đoàn quân thứ ba Liên Bang ăn.”
Tập đoàn quân thứ ba Liên Bang là quân đội do Jindai quản lý.
Khánh Trần không hiểu được, sau khi Jindai bắt được Khánh Mục, vì sao lại bắt hắn đi cho heo ăn?
Ảnh tử giải thích:
“Khánh Mục là nhân viên tình báo kiêu ngạo nhất Khánh thị, sau khi hắn bị tóm đã phải chịu thẩm vấn 1030 ngày, nhưng vẫn không hề bán đứng bất cứ người nào của Khánh thị. Jindai bắt hắn cho heo ăn 19 năm, bắt hắn đeo còng tay còng chân điện tử, chính là muốn để hắn ở trong chuồng heo thối hoắc cả ngày, tra tấn hắn, làm nhục hắn, phá hủy ý chí của hắn.”
Khánh Trần lại hỏi:
“Vậy vì sao ngài lại muốn đổi hắn trở về, hắn đã từng có cống hiến quan trọng nào cho Khánh thị sao?”
Dựa theo hiểu biết của Khánh Trần với ảnh tử, trong mắt ảnh tử chỉ có lợi ích, dù đối phương có chơi thì cũng là chơi có mục đích.
Như Lý Trường Thanh đã nói, đối phương vừa chơi vừa làm xong chuyện.
Sao loại người này có thể hành động theo cảm tính được?
Sao lại đổi một nhân vật quan trọng như Jindai Yashusi lấy một người không hề quan trọng trở về? Cho nên nhất định Khánh Mục cực kì quan trọng.
Ảnh tử Khánh thị bình tĩnh nói:
“Hắn bị nhốt trong chuồng heo 19 năm thì có cống hiến gì được? Nếu quả thật muốn nói đến cống hiến, đó là hắn chưa từng khuất phục trước Jindai. Khánh Mục từng là một trong những người phụ trách hệ thống tình báo của Khánh thị. Hắn biết rõ một khi hắn khuất phục, đầu hàng, những nhân viên tình báo khác của Khánh thị sẽ chịu kết cục gì? Những nhân viên tình báo khác có tài đức gì mà so với Khánh Mục, ngay cả Khánh Mục còn không chịu nổi, họ dựa vào cái gì mà chịu nổi?”
Khánh Trần đã hiểu, Jindai cầm tù Khánh Mục 19 năm, chính là muốn dùng chuyện này để phá huỷ ý chí của hệ thống tình báo Khánh thị.
Mà Khánh Mục ở trong chuồng heo 19 năm vẫn không chịu thua, chưa từng đầu hàng, cũng là muốn giữ vững ý chí này cho hệ thống tình báo Khánh thị.