Lúc này, cánh cửa trên sân thượng của một cao ốc nào đó đang bị ai đó đẩy ra.
Người đàn ông trung niên thấp bé vừa giao dịch với Khánh Hoa vác Jindai Kyouichi bước ra khỏi cửa, cung kính nói:
"Ảnh tử tiên sinh, ta đã đổi được hắn, trước khi đến đây ta đã cho hắn chút thuốc mê nên hắn không biết gì cả."
Thủ lĩnh ảnh tử không nói gì mà vừa nhìn biểu cảm ngơ ngác trên mặt Khánh Hoa và Jindai Sorajutsu, vừa cười ha hả.
Người đàn ông trung niên thấp bé và người trẻ tuổi đang đứng sau lưng hắn đều không quấy rầy.
"Ha ha ha, các ngươi xem biểu cảm ngơ ngác của Khánh Hoa kìa, tuyệt!"
Thủ lĩnh ảnh tử của Khánh thị thoải mái cười to.
Xem ra thị lực của thủ lĩnh ảnh tử vô cùng tốt, tốt đến mức rõ ràng hắn đang đứng cách hai ngươi kia vài trăm mét mà hắn vẫn có thể thấy rõ biểu cảm trên mặt Khánh Hoa.
Hắn chính là người sắp xếp cuộc giao dịch vừa rồi.
Cao thủ dưới trướng thủ lĩnh ảnh tử mới là người bắt cóc hai thành viên của Kashima.
Người trẻ tuổi khẽ nói:
"Ông chủ, rất lâu rồi không thấy ngài vui vẻ như hôm nay."
Thủ lĩnh ảnh tử của Khánh thị đứng dậy cười híp mắt:
"Vì các ngươi quá nghiêm túc mới không khiến ta vui được. Cuộc đời là một trò chơi, các ngươi không cần lúc nào cũng căng thẳng, vui vẻ và tahr lỏng một chút. Các ngươi vui cười một lần thì Khánh thị cũng không sụp đổ ngay."
Người trẻ tuổi nghĩ một lúc mới dám hỏi:
"Nhưng ngài làm vậy làm gì?"
"Ngươi không cảm thấy chơi rất vui sao?"
Thủ lĩnh ảnh tử cười hỏi.
Nam tử trẻ tuổi trầm mặc….
Thủ lĩnh ảnh tử nói tiếp:
"Từ khi bị bắt đến giờ, có phải hai thành viên của Kashima vẫn không biết người bắt họ là ai đúng không? Chẳng phải chúng ta đã moi hết tin tức rồi sao, có giữ họ lại cũng chẳng để làm gì. Ngay lúc ta đang phân vân có nên giết họ hay không thì Khánh Trần đưa ra kế hoạch này. Tuy họ không còn tác dụng gì đối với chúng ta, nhưng đối với giao dịch này, họ lại có thể mang đến tác dụng rất lớn. Sau hôm nay, chắc chắn mọi người đều nghĩ Jindai chính là người giao họ cho tổ 7, dù Jindai không thừa nhận, nhưng chẳng lẽ Kashima sẽ không nghi ngờ sao? Có đôi khi không cần phải vạch trần mọi chuyện, chỉ cần ngươi có thể gieo sự nghi ngờ vào đầu họ, mọi chuyện sẽ tự diễn ra."
….
Trên đường đi, Khánh Hoa và Jindai Sorajutsu đều không nói gì.
Hiển nhiên Jindai Sorajutsu đã mất kiểm soát cảm xúc, nàng tới đây để cứu em trai mình, kết quả em trai lại bị người khác mua mất rồi?
Nàng không thể chấp nhận được kết quả này…
Nhưng cũng không thể trách Khánh Hoa được.
Cao thủ dưới tay ảnh tử Khánh thị tự mình ra tay diễn kịch, làm đến nơi đến chốn từng chi tiết một. Thậm chí còn lấy hai người cực kì quan trọng của Kashima đã mất tích ra để trao đổi, ai mà ngờ đây chỉ là một âm mưu chứ?
Cho nên, mọi người đều không lường được chiêu này của ảnh tử.
Jindai Sorajutsu nhìn Khánh Hoa, phẫn nộ chất vấn:
“Rốt cuộc em trai ta đã đi đâu? Không thể đột nhiên biến mất như vậy được!”
Khánh Hoa chần chờ:
“Ngươi đại diện cho gia tộc Jindai ư, có phải là những người khác của gia tộc Jindai đến giao dịch nhưng ngươi lại không biết không?”
Jindai Sorajutsu tức giận nói:
“Trừ ta ra, không còn ai trong gia tộc Jindai đến tham gia vụ giao dịch này nữa!”
Khánh Hoa ngẫm nghĩ:
“Vậy ngươi chờ một lát, ta cần gọi điện thông báo ông chủ đã.”
Thật ra Khánh Hoa không muốn gọi cú điện thoại này, vì Khánh Trần đã giao chuyện này cho hắn, vậy hắn phải hoàn thành thật tốt, mang kết quả cuối cùng về cho Khánh Trần.
Đây mới là cấp dưới tốt.
Bây giờ hắn mới chỉ giải quyết được một nửa công việc, còn phải làm phiền ông chủ ra mặt giải quyết nốt, điều này khiến hắn cảm thấy bản thân thật vô dụng.
Nhưng hắn lại không thể không gọi, vì hắn nhận ra người giả mạo Jindai đến giao dịch hẳn là có âm mưu lớn.
Nếu hắn đã nghĩ mãi không ra, vậy cứ thành thật báo cáo, ít nhất phải nhanh chóng cho ông chủ biết chuyện này.
Sau khi cuộc gọi kết nối, Khánh Hoa đi ra một bên nói rõ mọi chuyện cho Khánh Trần.
Khánh Trần quan tâm đến điểm chính đầu tiên:
“Hai người Kashima kia đã ở trong tay chúng ta rồi đúng không?”
Khánh Hoa giải thích:
“Đúng vậy, chỉ còn 15 phút nữa là đến ngục giam bí mật, vừa rồi ta đã xác nhận lại. Bên phía mấy anh em khác đều không xảy ra chuyện gì, giao dịch lúc trước vẫn thuận lợi, chỉ là bây giờ...”
Khánh Trần ngẫm nghĩ rồi nói:
“Đối với chúng ta mà nói, chỉ cần bắt được thành viên của Kashima là giao dịch này đã xem như thành công rồi. Còn về Jindai Sorajutsu...Nếu không ngươi hỏi nàng xem còn muốn giao dịch người nữa không, bây giờ chúng ta đi bắt giúp nàng?”
Khánh Hoa trợn mắt há hốc mồm:
“Ông chủ...”
Hắn thấy việc này kỳ quái y như có người giả mạo gia tộc Jindai đến trao đổi Jindai Kyouichi vậy.