Diêm Xuân Mễ nói:
"Ông chủ, ngươi đừng lừa ta, ta đâu có lục đồ của ngươi."
Khánh Trần liếc nhìn nàng:
"Ngươi chỉ lục mỗi tủ quần áo của ta, còn những chỗ khác ngươi đều không động vào."
Đối với những người có trí nhớ siêu phàm như Khánh Trần, hắn chỉ cần nhìn thoáng qua là biết trong nhà có gì thay đổi hay không.
Lần này Diêm Xuân Mễ thật sự bị những lời hắn vừa nói làm kinh ngạc, nàng định nói gì đó nhưng Khánh Trần không cho nàng cơ hội:
"Không cần giải thích, dù sao chúng ta cũng chuẩn bị hợp tác với nhau, ngươi muốn tìm hiểu xem ông chủ của ngươi là người thế nào cũng rất bình thường, nhưng ngươi chỉ được phép làm như vậy duy nhất một lần thôi."
Diêm Xuân Mễ cúi đầu nói nhỏ:
"Vâng ông chủ."
Khánh Trần hỏi:
"Mật Điệp ti ở chỗ nào?"
Diêm Xuân Mễ dẫn Khánh Trần hướng đi vào sâu trong quán rượu Tiêu Đường, ở trong đó có một thang máy dẫn lên các tầng khác của cao ốc Lôi Minh, bên trong thang máy có các nút bấm từ tầng 2 đến tầng 132.
Sau khi hai người đi vào thang máy, Diêm Xuân Mễ bắt đầu nhấn các phím 4, 10, 2, 18, 3, 16, 5, 17, 8.
Tất cả những nút bấm đó cùng sáng lên, sáu đó tất cả cùng tắt ngúm.
Ầm một tiếng, thang máy không đi lên trên mà lại xuống dưới.
Khánh Trần lặng lẽ đếm từng giay, mãi đến giây thứ 32, thang máy mới ngừng lại, cửa thang máy từ từ mở ra.
Trước cửa thang máy là một căn phòng làm việc nho nhỏ, dưới ánh đèn lờ mờ, một ông lão đeo kính đang ngồi trước một chiếc bàn làm việc cũ nát, hắn đang nhìn chằm chằm vào hai người họ.
Hắn suy tư hai giây rồi nói:
"Khánh Trần, ngươi là người đầu tiên đến đây, hôm nay ảnh tử tiên sinh còn nhắc đến ngươi."
Khánh Trần đi ra thang máy:
"Ta có thể gọi ngài là gì được?"
Ông lão tháo kính xuống rồi cười nói:
"Cứ gọi ta là lão Thẩm."
Khánh Trần đánh giá đối phương, ánh mắt hắn dừng lại ở chiếc kính lão trên tay đối phương 1 giây.
Lão Thẩm cười nói:
"Tuy mắt ta mờ nhưng tâm ta không mờ, có phải bây giờ ngươi đang rất tò mò vì sao ta phải đeo kính lão không, với khoa học kĩ thuật như bây giờ, chỉ cần một tiểu phẫu là có thể dễ dàng giải quyết vấn đề. Tại sao ta vẫn phải đeo kính làm gì, có phải ngươi đang nghĩ thế?"
Khánh Trần thản nhiên nói:
"Đúng vậy."
Lão Thẩm nói:
"Lần cuối cùng ta rời khỏi nơi này là ba mươi hai năm trước. Lúc đó mắt ta vẫn còn rất tốt. Bây giờ ta không thể rời khỏi đây nên không thể đi làm phẫu thuật được. Ngoài ra, ta không được phép dùng thuốc tê, thuốc tê cục bộ cũng không được. Nếu ta sử dụng thì rất có thể sẽ bị tác dụng phụ ảnh hưởng đến thần kinh, hoặc bị người khác thừa cơ hạ độc."
Lão Thẩm nói tiếp:
"Hơn nữa, khoa học kĩ thật bây giờ rất phát triển, nếu đôi mắt ta chuẩn bị thay bị người ta cài thứ gì đó, các ngươi sẽ gặp nguy hiểm."
Khánh Trần lặng lẽ quan sát căn phòng nhỏ này, phía sau lão Thẩm có ba cánh cửa nữa.
Không biết một người phải ngồi ở dưới này 32 năm sẽ có cảm giác gì, nếu để hắn ở đây thì có lẽ hắn đã sớm không chịu nổi tịch mịch?
Khánh Trần hỏi:
"Lão Thẩm, ngài họ Thẩm sao?"
Lão Thẩm cười nói:
"Gia tộc sao có thể để người ngoài ngồi ở đây được, ta họ Khánh, tên là Khánh Thẩm."
Lão Thẩm đứng dậy rồi đi ra mở một cánh cửa phía sau lưng, phía sau cánh cửa là một căn phòng nhỏ, trong phòng có một cái giá sách, trên giá sách đặt rất nhiều túi hồ sơ được sắp xếp rất gọn gàng.
Khánh Trần không ngờ trong thời đại công nghệ cao như bây giờ, Mật Điệp ti của Khánh thị còn dùng cách cổ xưa như thế này để lưu lại thông tin.
Lão Thẩm lấy ra một túi hồ sơ rồi đưa cho Khánh Trần:
"Đây chính là tư liệu về tất cả Diêu Chuẩn dưới trướng ngươi, ngươi sẽ ngồi đọc ở đây, ngươi đọc xong, đích thân ra sẽ thiêu hủy nó. Ngươi thử kiểm tra xem miệng túi có bị rách không, thứ này do đích thân ảnh tử tiên sinh mang đến, ta không được phép mở ra xem, chỉ có mình ngươi mới có quyền biết những Diêu Chuẩn dưới trướng ngươi là ai."
Khánh Trần thầm nghĩ, với năng lực của vật cấm kỵ ACE-008 Ám Ảnh Chi Môn, thủ lĩnh ảnh tử có thể ra vào chỗ này rất dễ dàng, nhưng chuyện khiến hắn bất ngờ nhất là thủ lĩnh ảnh tử lại coi trọng tư liệu về các Diêu Chuẩn như vậy, thậm chí hắn còn đích thân mang tư liệu đến đây.
Khánh Trần tò mò hỏi:
"Ba cánh cửa phía sau ngài để cái gì?"
"Lòng tò mò vẫn rất nặng.”
Lão Thẩm cười híp mắt nói:
"Sau cánh cửa bên phải là phòng khách của ta, sau cánh cửa bên trái là nơi để tư liệu về tất cả gián điệp bí mật và các Diêu Chuẩn dưới chướng họ, phía sau cánh cửa ở giữa là thuốc nổ Hắc Tác Kim, nếu có người lẻn vào đây thì ta và hắn sẽ cùng tan thành tro bụi trong này."
---
Từ đây tới tối sẽ còn 5 chương nữa. Trong lúc chờ chương mọi người có thể đọc 👹KHỦNG BỐ SỐNG LẠI (BẢN DỊCH): Linh dị, dị năng, hắc ám lưu, đô thị, hài hước👹