Trong 34 năm qua, cuộc sống của hắn là những chuỗi ngày ngay ngắn có trật tự. Mỗi ngày mọi chuyện đều diễn ra đúng theo kế hoạch của hắn, như thể tất cả đều đã nằm gọn trong lòng bàn tay hắn từ trước vậy.
Bao gồm cả cuộc đời của hắn.
Phần lớn mọi người đều thích những thứ cố định. ví dụ như một người nghĩ mình chỉ cần tiết kiệm đủ 6 triệu rồi gửi vào ngân hàng thì cuộc sống sau này sẽ không cần phải lo gì nữa.
Vì dụ như làm một công việc ổn định cho đến già.
Ví dụ như cố tìm một tình yêu mãnh liệt, sau đó hi vọng người kia không thay lòng đổi dạ.
Nhưng thủ lĩnh ảnh tử lại cảm thấy cuộc sống như vậy rất nhàm chán, chỉ những người chưa khống chế được thứ gì bao giờ mới thích sự không chế, còn những người đã quen với việc khống chế người khác lại khác, họ không những không thích sự khống chế mà còn rất ghét nó, sở thích của họ chính là những chuyện bất ngờ.
Những chuyện không nằm trong sự không chế đồng nghĩa với việc sẽ xuất hiện bất ngờ.
Nếu ngươi đã sớm biết mình sắp có được thứ gì thì sao có thể bất ngờ được, nếu đã không cảm thấy bất ngờ thì sao có thể vui vẻ được.
…
1:45 sáng.
Trước cửa quán rượu Tiêu Đường.
Quán rượu Tiêu Đường nằm trong tầng một cao ốc Lôi Minh, 15 phút trước giờ hẹn, Diêm Xuân Mễ đã đến Mật Điệp ti, nhưng lúc nàng đến lại không thấy ông chủ mới của mình đâu.
Nàng nói thầm một tiếng:
"Xem ra hắn là người không thích đến sớm, nhưng chắc không đến trễ đâu nhỉ?"
Cơ mà đúng lúc này, giọng nói của Khánh Trần bỗng vang lên sau lưng nàng:
"Trên đường đến đây, ngươi ăn ba phần bạch tuộc chiên, hai bát bánh cá hầm, một phần cơm gà om thịt, một suất bò bít tết, sao ngươi có thể ăn nhiều như vậy? Không phải ngươi nói ngày mai còn phải đi thử vai sao, chẳng lẽ minh tinh hạng ba không cần giữ dáng?"
Diêm Xuân Mễ bỗng quay đầu nhìn lại thì thấy ông chủ của mình đang bình tĩnh đứng ngay phía sau.
Đến tận bây giờ nàng mới biết hóa ra đối phương theo dõi mình suốt cả quãng đường vừa rồi, nhưng mình lại chẳng phát hiện gì cả.
Thật ra Khánh Trần không chỉ biết nàng ăn những gì, ăn bao nhiêu, mà còn biết khi bước ra khỏi cửa cao ốc Utopia, nàng đã bước chân trái.
Khánh Trần lướt qua người nàng, sau đó bước vào quán rượu Tiêu Đường:
"Sau này nếu muốn ăn cái gì nhớ cẩn thận hơn một chút."
Diêm Xuân Mễ quật cường cắn môi, nàng là Diêu Chuẩn xuất sắc nhất trong tổ chức, nếu chưa đủ cẩn thận thì sao những người khác có thể đủ được.
Hoặc ý của câu nói vừa rồi không phải để nhắc nhở nàng, mà để nàng biết một việc. Đó là nàng thua kém hắn, từ đó khiến nàng trung thành với hắn hơn.
Nếu hắn có thể theo dõi cả chặng đường mà không bị nàng phát hiện, chắc chắn hắn cũng có năng lực giết nàng.
Thật ra, lần này trừ những người được chọn cho vị trí thủ lĩnh ảnh tử như Khánh Nhất, Khánh Thi, Khánh Văn, Khánh Vô, Khánh Nguyên, vẫn còn bốn người nữa mới nhận chức gián điệp bí mật.
Mỗi gián điệp bí mật sẽ được phân phát 12 Diêu Chuẩn làm thủ hạ, việc họ phải làm đầu tiên khi đến đây là khiến những người này cam lòng phục tùng mình.
Nếu ngay cả việc đơn giản như thế này họ cũng không làm được thì chức vị của họ chỉ là cái mã mà thôi, vì tất cả năng lực về tình báo và hành động của các gián điệp bí mật đều đến từ đám Diêu Chuẩn, nếu họ không chịu nghe lời thì gián điệp bí mật cũng chẳng làm được gì.
Mỗi Diêu Chuẩn đều là tinh nhuệ trong hệ thống tình báo của Khánh thị, nên muốn họ nghe lời là chuyện rất khó, chuyện này cũng đồng nghĩa với việc những người có thể đảm nhiệm chức vị gián điệp bí mật đều rất lợi hại.
Từ trước đến nay, Khánh thị là một tập đoàn coi trọng năng lực chứ không phải mặt mũi, từ những cuộc chiến cấp cao như cuộc chiến tranh giành vị trí thủ lĩnh ảnh tử, đến những cuộc chiến cấp thấp hơn như cuộc chiến với các Diêu Chuẩn, chỉ những người có năng lực mới có thể tại vị, những người không có năng lực đã sớm bị loại từ lâu rồi.
Cho nên, hôm nay, khi thủ lĩnh ảnh tử sai Diêm Xuân Mễ đi trêu đùa Khánh Trần, nàng đã đồng ý ngay, vì nàng cũng rất muốn khiến đối phương mất mặt.
Nhưng không ngờ hậu quả lại đến nhanh như vậy.
Diêm Xuân Mễ thấy Khánh Trần đi vào quán rượu Tiêu Đường thì vội đi theo, sau đó nàng tò mò hỏi Khánh Trần:
"Ông chủ, ngươi đi theo ta từ lúc nào?"
Khánh Trần nói:
"Từ lúc ngươi bước ra khỏi cao ốc Utopia, nhưng lúc ngươi bắt đầu ngồi ăn cơm thịt gà om, ta còn về nhà một chuyến…..Lục lọi đồ đạc của người khác không phải thói quen tốt đâu."
Vì hôm nay mới là ngày đầu tiên hắn đến thành phố số 10 nên vẫn chưa đặt bất kì đồ dùng cá nhân gì vào phòng, nhưng có lẽ thủ lĩnh ảnh tử không nói với đối phương chuyện này, nếu không sao đối phương lại lục đồ của hắn.