Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 909: Cao Thủ Súng Ống Ra Chiêu 1




Nhưng sinh viên này mới chỉ đến thế giới trong được hai tháng, sao họ có thể tinh thông kỹ năng đi săn như bọn Tần Thành được.

Cho nên bọn Tôn Sở Từ mới không đi săn như những thợ săn hoang dã khác, mà chọn làm giao dịch những vật phẩm cần thiết của người hoang dã để đổi lấy con mồi, sau đó mang con mồi về liên bang để bán kiếm lời.

Nếu người hoang dã không làm giao dịch với họ nữa, có lẽ sau này họ sẽ rất khó sống sót.

Nhưng Tôn Sở Từ vẫn kiên định với câu nói cũ:

"Các vị mang chim ưng đến đây đi."

Sau khi Tôn Sở Từ xác định bảy người hoang dã đều quay về xe của họ, hắn đột nhiên quay đầu nhìn Đoàn Tử:

"Đưa súng tự động của ngươi cho Khánh Tiểu Thổ."

Đoàn Tử:

"A?"

"Nghe lời ta, đưa cho hắn đi.”

Sau đó Tôn Sở Từ lại quay sang nhìn Khánh Trần:

"Ngươi không phải học sinh bình thường đúng không, nhưng không sao, ta biết bây giờ không phải lúc nói chuyện này. Cảm ơn đã nhắc nhở, lát nữa còn phải nhờ ngươi giúp đỡ một chút."

Đoàn Tử đành mang súng tự động lên xe rồi đưa cho Khánh Trần.

Nhưng Khánh Trần vừa cầm vào khẩu súng đã cảm thấy là lạ:

"Tại sao trong băng đạn chỉ có mỗi năm viên?"

Tôn Sở Từ Lập tức đứng ngẩn ra, hình như hắn suy nghĩ quá đơn giản rồi, thiếu niên này còn kinh khủng hơn nhiều so với suy nghĩ của hắn, không ngờ đối phương chỉ căn cứ vào trọng lượng súng là có thể ước lượng được trong băng đạn có bao nhiêu viên!

Tôn Sở Từ nghĩ một lúc, sau đó đưa khẩu súng của mình cho đối phương:

"Ngươi dùng của ta đi, vì đạn trên chợ đen rất đắt, hơn nữa họ còn không biết dùng súng nên súng của mỗi người đều chỉ lắp vài viên đạn."

Khánh Trần hiểu vì sao Tôn Sở Từ lại làm như vậy, nếu đặt một khẩu súng trong tay một người không biết gì về súng thì có lẽ nó sẽ không thể phát huy được tác dụng lớn nhất. Bây giờ hắn mới hiểu, có lẽ tình cảnh của đội thợ săn hoang dã này còn xấu hơn nhiều so với những gì hắn nghĩ.

Một lúc sau, đám người hoang dã đã quay lại, trên tay họ còn cầm hai chiếc lồng phủ vải đen kín mít.

Mọi người đều vô thức đặt tay phải lên hông.

….

Người hoang dã dữ tợn.

Người du hành thấp thỏm.

Khánh Trần thấy hai tay Tôn Sở Từ đã bắt đầu run lẩy bẩy, hắn biết đó là kết quả của việc nào bài tiết adrenalin….

Chắc chắn người này cũng rất sợ, trước đây hắn chỉ là một sinh viên rất bình thường ở thế giới ngoài, một người bình thường sao có thể không sợ hãi cái chết cho được, Khánh Trần sẽ không căn cứ vào chuyện này để chê bai đối phương.

Tuy Tôn Sở Từ đang rất sợ hãi nhưng hắn vẫn có thể bình tĩnh phân công mọi chuyện rất ngăn nắp, đây là một ưu điểm mà rất ít ngươi có được.

Lúc này Tôn Sở Từ vẫn bình tĩnh nói với những người khác:

"Nếu lát nữa có nổ súng thì mọi người phải lập tức trốn ra phía sau xe, nhớ điều chính súng sang trạng thái súng bắn tỉa, đừng bắn hết đạn một lúc, các ngươi nhớ phải nhắm rồi mới bắn."

Một đám người du hành còn không có nổi tiền để mua đạn mà vẫn có thể kiếm ăn trên hoang dã gần 2 tháng trời, ngay cả Khánh Trần cũng phải khâm phục.

Tôn Sở Từ quay đầu nhìn Khánh Trần:

"Xin hỏi bây giờ chúng ta nên làm gì, có nên nổ súng trước họ không?"

Khánh Trần nhìn lại khoảng cách giữa đoàn xe của họ và rừng cây, 200m, đây chính là khoảng cách bắn tốt nhất của súng tự động.

Lúc trước hắn bảo Tôn Sở Từ dừng xe là vì không muốn đoàn xe đi vào khu vực này, nhưng lúc đó Tôn Sở Từ lại đạp phanh chậm một chút, nếu bây giờ có người hoang dã trong rừng cây nổ súng, khả năng bắn trúng sẽ rất cao.

Hắn nghĩ một lúc rồi nói:

"Lên xe, chạy! Chúng ta phải kéo dãn khoảng cách với họ!"

Sau đó, Khánh Trần ngồi lên ghế lái rồi khởi động xe:

"Mau lên xe!"

Cả đám người du hành đều ngây ra, đối phương vừa bảo họ chạy sao?

Sau khi thấy Khánh Trần chỉ cần cầm một khẩu súng là có thể đoán được trong băng đạn có bao nhiêu viên. Mọi người đều nghĩ mình gặp được cao thủ rồi, nhưng bây giờ Khánh Trần lại bảo họ lên xe chạy trốn. Chẳng phải hắn là cao thủ sao, đã có hắn ở đây thì tại sao vẫn phải chạy trốn?

Một đám người du hành bị người hoang dã truy sát thì chạy trốn chính là lựa chọn sáng suốt nhất, vì chẳng ai quen thuộc địa hình ở đây hơn những người hoang dã cả.

Tôn Sở Từ do dự một lúc, cuối cùng hắn vẫn mở miệng hô:

"Lên xe đi! Nghe lời hắn!"

Đây không phải quyết định vô căn cứ mà nó được dựa vào những gì Khánh Trần vừa thể hiện lúc nãy!

Nếu đối phương thật sự là một cao thủ súng ống, chắn chắn đối phương sẽ giàu kinh nghiệm chiến đấu hơn họ rất nhiều.

Những người hoang dã phía xa vừa thấy bọn Tôn Sở Từ lên xe thì đều chạy lại gần.