Người hoang dã nói:
"Bây giờ chim ưng đang trên xe chúng ta, ba người các ngươi đi theo ta. Đúng rồi, ngoài chim ưng, lần này chúng ta còn mang theo một ít đồ ăn, đây coi như quà tặng của chúng ta. Thứ này ăn rất ngon, các ngươi có thể ăn hoặc đem về thành phố cho nhân viên ở cục quản lý xuất nhập cảnh cũng được."
Sau đó hắn xoay người đi về phía chiếc xe của họ.
Thái độ của họ từ đầu đến giờ rất tốt, thậm chí bây giờ họ còn nói mình mang theo quà tặng.
Nhưng ngay khi hắn xoay người, Khánh Trần bỗng nói:
"Các ngươi tự mang chim ưng lại đây, không phải chim ưng phải nhốt trong lồng sao, các ngươi đem lồng đến đây là được."
Người hoang dã ngạc nhiên quay đầu nhìn Khánh Trần rồi quay sang nhìn Tôn Sở Từ:
"Vị tiểu huynh đệ này là ai, sao chúng ta chưa gặp hắn bao giờ?"
Tôn Sở Từ vội vàng giải thích:
"Đây là thành viên mới của đội chúng ta."
Nếu hắn nói Khánh Trần là người ngoài, chắc chắn những người hoang dã này sẽ bắt hắn giết đối phương để tránh làm lộ thông tin, nên Tôn Sở Từ mới nói như vậy.
Người hoang dã cười nhìn Khánh Trần:
"Tiểu huynh đệ thật cẩn thận, đây không phải lần đầu tiên chúng ta hợp tác với đội của ngươi, chẳng lẽ ngươi vẫn không tin chúng ta sao?"
Đoàn Tử quay đầu nhìn Khánh Trần rồi ra hiệu bảo đối phương không được nói.
Nhưng có vẻ Tôn Sở Từ đã nhận ra chuyện gì đó, hắn cũng nói y như những gì Khánh Trần vừa nói:
"Trương đại ca, các ngươi mang chim ưng đến đây đi, chúng ta sẽ giao dịch ở chỗ này."
Người hoang dã cầm đầu ngừng cười, nheo mắt lại:
"Thế nào, các ngươi không tin chúng ta sao? Đã như vậy thì không giao dịch gì nữa! Trước khi người này xuất hiện, rõ ràng quan hệ của chúng ta rất tốt, sao hắn vừa gia nhập mà tất cả các ngươi đều nghe lời của hắn? Chẳng lẽ hắn mới là thủ lĩnh thật sự của các ngươi sao?"
Người hoang dã nói câu này là vì hắn muốn làm vậy để cô lập đối phương khỏi đội ngũ này. Xem ra câu nói vừa rồi của hắn có tác dụng rất lớn. Lúc này, mấy nam sinh khác trong đội của Tôn Sở Từ đã bắt đầu tức giận.
Khánh Tiểu Thổ chẳng qua chỉ là một người đi nhờ xe họ mà thôi, sao bây giờ hắn lại dám xía mũi vào chuyện của họ.
Hình như ngay từ khi đối phương còn chưa lên xe, Khánh Tiểu Thổ đã có thể ảnh hưởng đến quyết định của họ.
Có nam sinh đã bắt đầu khó chịu nhìn Khánh Trần, nếu vừa rồi hắn không mở miệng thì sao giao dịch của họ lại gặp rắc rồi như bây giờ.
Mỗi lần họ muốn rời khỏi thành phố đều phải đưa rất nhiều tiền cho cục quản lý xuất nhập cảnh. Trong chuyến đi lần này, họ còn chưa kiếm được đồng nào để trả tiền xăng, phí xe cộ hao tổn, tiền thuê nhà trong thành phố, huống chi là số tiền để nộp cho chuyến đi lần sau.
Nếu chuyến đi này họ không kiếm được đồng nào thì thời gian tới lấy cái gì để sống?
Lúc trước dù họ có không kiếm nổi tiền thì chỉ cần uống nước thay cơm khoảng 7 ngày là có thể trở về thế giới ngoài.
Nhưng bây giờ họ sẽ phải ở đây thêm 30 ngày nữa, sao có thể nhịn đói được?
Nếu đến thời gian phải về thành phố số 10 mà họ vẫn không kiếm được tiền sinh hoạt thì có lẽ mọi người sẽ phải bán súng, bán xe để lấy tiền.
Hơn nữa, nếu họ không thể nộp 'Tiền phần tử' cho cục quản lý xuất nhập cảnh, sao có thể tiếp tục đi săn.
Khánh Trần quay sang nhìn những nam sinh kia, những người này còn không biết họ sắp phải đối mặt với chuyện gì đâ.
Nhưng đúng lúc này, Tôn Sở Từ bỗng kiên quyết nói:
"Trương đại ca, các ngươi mang chim ưng đến đây đi. Nếu các ngươi nhất định không mang đến đây thì giao dịch của chúng ta sẽ kết thúc ở đây."
Khánh Trần Vừa vừa gật đầu vừa thầm tự nhủ, lúc trước hắn còn thắc mắc vì sao những sinh viên này có thể sinh tồn trên hoang dã, hóa ra là vì họ có một thủ lĩnh vừa tỉnh táo vừa kiên định.
Không biết Tôn Sở Từ đang học đại học nào, bây giờ Bạch Trú đang rất cần những người như hắn.
Khánh Trần biết rõ, sau khi chuyển đến thành phố số 10, sớm muộn gì hắn cũng phải đến Trịnh thành ở thế giới ngoài để liên hệ với những người du hành ở đây.
Nên việc cần làm nhất bây giờ là thăm dò rõ ràng tính huống của những người du hành ở Trịnh thành trước, chỉ khi biết rõ họ thì mới dễ thuyết phục.
Lúc này, sắc mặt của đám người hoang dã đã bắt đầu âm trầm, một người trong đó lạnh lùng nói:
"Chúng ta sẽ mang chim ưng đến đây, nhưng từ bây giờ trở đi, chúng ta sẽ không làm bất cứ giao dịch gì với các ngươi nữa. Các ngươi là thợ săn hoang dã mà không hiểu luật của thợ săn hoang dã thì làm sao có thể kiếm ăn được. Chúng ta sẽ nói cho những người hoang dã khác biết các ngươi là những thợ săn hoang dã không đáng tin."