Bây giờ sắc trời trên bình nguyên còn chưa sáng hẳn, ngọn lửa đỏ cam đỏ tỏa ra từ đống củi nổi bật như một ngọn hải đang nằm giữa một bức tranh xám xịt, nổi bật đến mức ai cũng phải ngoái lại nhìn nó.
Thiếu niên đang ngồi bên cạnh đống lửa nhìn rất cô độc.
Khi thiếu niên đó vừa nhìn thấy chiếc xe lấp ló từ xa đã lập tức đứng lên rồi giơ ngón cái về phía trước để ra hiệu cho người trong xe.
Đây chính là tín hiệu xin đi nhờ xe trên hoang dã.
Người ngồi trên xe Pickup giảm âm lượng nhạc xuống thấp nhất, một người bỗng nói vào bộ đàm:
"Thật lạ, chẳng lẽ người kia đến đây một mình sao, xe hắn đâu?"
"Có lẽ xe của hắn hỏng rồi, nhìn mặt hắn trẻ thế kia chắc không có nhiều kinh nghiệm sống trong hoang dã. Có lẽ hắn không biết dùng xe điện trong thời tiết này phải tắt thật nhanh, nếu không sẽ làm hỏng bình điện."
"Cách ăn mặc khá giống người liên bang, có vẻ không phải người hoang dã."
"Khuôn mặt khá trẻ, cùng lắm là 18 tuổi, mức độ nguy hiểm không cao."
"Có nên cho hắn đi nhờ không?"
Có người hỏi.
"Đi đi, chúng ta sẽ không cho hắn đi nhờ.”
Một thanh niên ngồi trên ghế lái chiếc xe Pickup dẫn đầu bình tĩnh nói vào bộ đàm:
"Chuyện chúng ta phải làm ngày mai rất quan trọng, cho hắn đi nhờ thì sao có thể giữ bí mật được, các ngươi cũng biết chuyện này không nên để người khác biết."
Lúc đội xe đi lướt qua trước mặt thiếu niên, hắn thoáng nhìn khuôn mặt đối phương.
Ánh mắt thiếu niên đó thật bất lực, hắn chỉ biết đứng một chỗ nhìn đoàn xe lướt qua.
Một lúc sau, lúc hắn nhìn vào kính chiếu hậu phía sau lại bỗng phát hiện thiếu niên đó đã ngã xuống đất thừ lúc nào. Sau đó đối phương còn với tay về phía đoàn xe của họ như thể đang níu giữ chút hai vọng cuối cùng.
Nhìn rất thảm.
Giọng nói của một cô gái bỗng vang lên trong bộ đàm:
"Hay chúng ta quay lại giúp hắn?"
"Nhưng Đoàn Tử à, ngươi cũng biết nếu chúng ta cho hắn đi nhờ về liên bang, nhất định hắn sẽ biết chuyện chúng ta sắp làm, nếu hắn tiết lộ chuyện đó cho người khác thì sao?"
Một người trẻ tuổi nói.
Cô gái nghĩ một lúc rồi nói:
"Sở Từ, chúng ta đâu phải những kẻ vô học, nếu có học mà chúng ta vẫn thấy chết mà không cứu thì còn đi học làm gì."
Tuổi tác của những người ngồi trên xe đều không lớn, đa phần họ chỉ lớn hơn thiếu niên phía xa khoảng 1 đến 2 tuổi mà thôi.
Một người khác bỗng nói:
"Bây giờ nhiệt độ trên hoang dã rất thấp, hơn nữa chỗ này còn cách thành phố số 10 ít nhất 300 kilomet nữa. Lúc đi qua chỗ đó, ta không thấy hắn đặt đồ ăn gì cạnh bếp lửa cả. Có lẽ hắn không biết mùa đông trên hang dã rất khó tìm đồ ăn nên không mang theo hoặc có thể hắn ăn hết rồi. Nếu chúng ta không cho hắn đi nhờ thì rất có thể hắn sẽ chết đói hoặc chết rét trên hoang dã."
"Hay chúng ta cứ cho hắn đi theo, chẳng phải chỉ cần không để hắn nhìn thấy chúng ta giao dịch với người hoang dã là mọi chuyện có thể dễ dàng giải quyết sao? Chẳng lẽ chúng ta cứ để hắn chết trên hoang dã như thế này."
Bầu không khi trong ba chiếc xe Pickup đều trở nên trầm mặc.
Như thể tất cả đều đang chờ quyết định của một người nào đó.
Một lúc sau, thiếu niên tên là Tôn Sở Từ trên chiếc xe cuối cùng bỗng đạp phanh lại:
"Lão Ngũ, ngươi cầm lái thay ta, chúng ta sẽ quay lại đón hắn."
Mãi đến lúc này, mọi người trong đội xe mới thở phào nhẹ nhõm.
Chiếc xe chở Tôn Sở Từ lái vòng quay lại bên cạnh thiếu niên, cửa xe mở ra, một cô gái cầm súng tự động bước xuống trước rồi hắn mới bước xuống:
"Ngươi muốn đi nhờ xe đúng không? Có phải ngươi muốn đến thành phố số 10 không?"
Thiếu niên đứng dậy phủi bụi trên người:
"Đúng vậy, ta muốn đến thành phố số 10. Cảm ơn, không ngờ các ngươi lại cho ta đi nhờ xe."
Có vẻ thiếu niên cũng không ngờ họ sẽ quay lại đón hắn, vì ai cũng biết những kẻ có thể sống sót trên hoang dã đều không phải loại hiền lành gì. Trên đường hắn đã vẫy tay với rất nhiều đoàn xe, nhưng chẳng có đoàn nào cho hắn đi nhờ cả, thật ra lần này hắn chỉ vẫy tay cho vui thôi, cũng ôm hi vọng gì nhiều.
Cơ mà không ngờ đối phương lại cho hắn đi nhờ thật.
Tôn Sở Từ nhìn thiếu niên:
"Thật xin lỗi, tuy cho ngươi đi nhờ nhưng chúng ta vẫn phải tịch thu tất cả vũ khí trên người ngươi, mong ngươi hợp tác."
Thiếu niên gật đầu, sau đó Tôn Sở Từ bắt đầu soát người hắn.
Sau khi lục soát một lúc, ngoài một cái bật lửa ra thì Tôn Sở Từ không tìm thấy bất cứ loại vũ khí nào trên người thiếu niên, một cái cũng không có.
Với khí hậu hanh khô như trên hoang dã bây giờ, chỉ cần một chiếc bật lửa bình thường cũng có thể đốt được một đống lửa lớn, nhưng đối phương lại mang theo bật lửa Lôi Thần, ai sống trên hoang dã cũng biết bật lửa Lôi Thần chuyên dùng để đốt củi ướt, hơn nữa không phải cứ có tiền là mua được.