Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 890: Lừa Gạt




Trước đây chưa ai nghe nói có người có thể nói chuyện với người khổng lồ trong cấm địa bao giờ!

Quách Hổ Thiền chần chờ một lúc mới dám nói:

"Khánh Trát Đức tiên sinh, ngươi có thể hiểu được những gì hắn nói sao?!"

Khánh Trần nghĩ một lúc rồi nói:

"Cũng không hẳn, ta căn cứ vào biểu cảm trên mặt hắn để phán đoán."

Quách Hổ Thiền lập tức bó tay rồi, hắn có thể chắc chắn người này đang nói dối!

Nam Cung Nguyên Ngữ hỏi:

"Ngài quen người không lồ này sao, vì sao hắn lại cao to như vậy, hơn nữa còn là Đinh Đông..."

Khánh Trần nghĩ một lúc rồi nói:

"Có quen, hắn là bạn của ta trong cấm địa số 02."

Mọi người đều không còn gì để nói, họ đột nhiên cảm thấy 'Khánh Trát Đức' ngày càng trở nên thần bí.

Mọi người đều nhận ra, chắc chắn 'Khánh Trát Đức' không đơn giản đến cấm địa số 002 mấy lần như hắn nói.

Trong khi họ còn đang sợ mắc phải quy tắc gì đó rồi chết trong cấm địa, người ta đã có bạn đưa đồ ăn đến tận nơi.

Quách Hổ Thiền thì thầm hỏi Ương Ương:

"Từ trường của người khổng lồ đó cấp mấy?"

Ương Ương nghĩ một lúc rồi nói:

"Từ trường của hắn rất kỳ quái, không giống người bình thường chút nào, ta không thể căn cứ vào mức độ của người bình thường để phán đoán cấp bậc của hắn."

Sau đó nàng lại quay sang nhìn Khánh Trần rồi thầm nghĩ, càng ngày thiếu niên này càng khiến người khác phải bất ngờ.

Nói chuyện cùng người khổng lồ sao, nghe thật thú vị.

Lúc này, Khánh Trần quay sang bảo Hồ Tiểu Ngưu và Lý Khác:

"Ăn đi."

Bây giờ tốt nhất họ nên ăn luôn, nếu không sẽ có người nhớ thương…..Ví dụ như Quách Hổ Thiền.

Hắn vừa nghĩ như vậy mà tên đầu trọc đó đã bước lại gần:

"Ta có thể nhìn quả đó môt chút không, ta chỉ xem xem nó như thế nào thôi, ta hứa sẽ không ăn."

Nhưng Khánh Trần không thèm để ý những gì hắn nói mà nhét luôn trái cây vào miệng.

Chỉ là, ngay khi loại quả này chạm vào khoang miệng hắn, Khánh Trần đã cảm thấy những nơi nó đi qua đều để lại một cảm giác mát mẻ rất kì lạ, khó trách Đinh Đông nói nó có tác dụng thanh nhiệt trừ hoả.

Hắn cảm thấy những gì hắn vừa lo lắng đều là vô nghĩa.

Nhưng vấn đề là, ngoài cảm giác mát lạnh, hắn lại không cảm thấy có gì khác cả.

Chẳng lẽ đám lão già đó….Thật sự tặng hắn thứ thanh nhiệt giải độc sao? !

Nhưng lúc này chỉ có mình Ương Ương mới biết tác dụng thực sự của loại quả này, vì ngay khi Khánh Trần ăn xong nó, nàng không còn cảm nhận được từ trường của thiếu niên đâu nữa.

Không rõ như lúc trước.

Ương Ương thầm nghĩ, chẳng lẽ tác dụng của loại quả này là ngăn cản cảm giác của người khác?

Khánh Trần thoáng nhìn những người khác, bây giờ không phải lúc tìm hiểu tác dụng của loại quả này, hắn nói với mọi ngươi:

"Đi thôi, chúng ta phải lập tức rời khỏi cấm địa số 002."

Sau đó hắn lại quay đầu nhìn về phía Thanh Sơn Tuyệt Bích.

Có lẽ, ông lão đang đứng trong ánh nắng chiều ở đó, nhìn họ đi.

Hơn hai giờ sau, thời gian đếm ngược 00:00:00, về không.

Thế giới rơi vào bóng tối.

Sau đó lại sáng lên lần nữa.

Khánh Trần và Hồ Tiểu Ngưu lại quay về biệt thự số 12 trong khu Quốc Bảo Hoa Viên ở Lạc thành.

Lúc này tất cả thành viên Bạch Trú đều ngồi quây quần bên bàn ăn đợi Giang Tuyết nấu bữa khuya cho mọi người.

Vì lúc vừa xuyên qua lần trước, Hồ Tiểu Ngưu đã rời đi nên bọn Trương Thiên Chân rất tò mò những chuyện hắn đã trải qua trong lần xuyên qua vừa rồi:

"Tiểu Ngưu, ông chủ dẫn ngươi đi đâu?"

Hồ Tiểu Ngưu nói:

"Ông chủ dẫn ta đến hoang dã, sau đó vào cấm địa số 002. Vì lúc đó thành viên của Hội Tam Điểm đang bị quân đội liên bang đuổi vào cấm địa số 002, chúng ta đang đồng hành cùng họ."

Trước khi họ xuyên về, Khánh Trần đã dặn hắn không được nói gì về thân phận của ông chủ và chuyện của ông lão, còn những chuyện khác đều có thể nói.

"A?"

Bọn Trương Thiên Chân họ lập tức hỏi Hồ Tiểu Ngưu những thứ liên quan đến cấm địa.

Nhưng chỉ mình Lưu Đức Trụ không quan tâm đến chuyện này mà hớn hở hỏi:

"Ông chủ có nói quan hệ giữa hắn và Lý Trường Thanh là gì không?"

Hồ Tiểu Ngưu sửng sốt.

Lưu Đức Trụ bỗng cảm thấy ánh mắt đối phương nhìn mình có gì đó là lạ, như thể đang thương xót cho hắn, nhưng sao lại thương sót hắn.

Nam Canh Thần vội vàng nói đỡ cho Lưu Đức Trụ:

"Tiểu Ngưu, ngươi rời khỏi thành phố số 18 có lẽ không biết một số chuyện. Ngay ngày thứ hai sau khi chúng ta xuyên qua, liên bang đã nổ ra chiến tranh."

Nam Canh Thần tiếp tục nói: