Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 889: Quà Tặng




Chẳng phải mỗi khi kết thục kì nghỉ lễ, cha mẹ các học sinh luôn muốn con mình mang theo thật nhiều thứ đi sao, chẳng lẽ đám lão già đó không định cho hắn ít quà nào?

Bọn Nam Cung Nguyên Ngữ đều không hiểu vì sao Khánh Trần cứ đứng một chỗ nhìn về phía vùng trung tâm cấm địa.

Chẳng lẽ có chuyện gì đó bất thường sao?

Khánh Trần cứ đứng như vậy hơn mười phút...

Chỉ mới hơn mười phút mà mọi người ở đây đều cảm tưởng như cả thế kỷ...

Nhưng đúng lúc này, bỗng có tiếng bước chân ầm ầm vang lên từ phía trung tâm cấm địa.

Tiếng bước chân đó chỉ có thể là của Đinh Đông.

Quách Hổ Thiền lập tức trở nên cảnh giác, hắn biết trong cấm địa số 002 có rất nhiều sinh vật khủng bố không biết tên.

Tiếng bước chân này còn to như vậy, chắc chắn kẻ đang đến không phải hạng dễ đối phó!

Nhưng chẳng phải những sinh vật ở vùng trung tâm cấm địa thường không ra ngoài sao, sao bây giờ lại xuất hiện ở đây?

Một lúc sau, Đinh Đông cũng đến trước mặt Hồ Tiểu Ngưu và Lý Khác.

Hắn cẩn thận từng li từng tí chìa bàn tay to lớn ra trước mặt hai người, sau đó nói:

"Đinh Đông!"

(Đám lão già đưa cho hai người các ngươi! )

Trong tay hắn có hai quả cây gì đó không lớn lắm, nhìn khá giống quả mận.

Chỉ là trong tay Đinh Đông chỉ có mỗi hai quả mận, ngoài ra không có bất kì thứ gì khác.

Khánh Trần sửng sốt hỏi:

"Đinh Đông, quả này có tác dụng gì?"

"Đinh Đông!"

(Ăn ngon!)

Khánh Trần: "???"

"Ngươi đừng tưởng dùng một câu ăn ngon là có thể đuổi được ta.”

Khánh Trần nói với Đinh Đông.

Đinh Đông mở to mắt nhìn hắn:

"Đinh Đông!"

(Còn có thể thanh nhiệt trừ hoả!)

Khánh Trần tự nhủ, chắc chắn tác dụng của quả này không chỉ vậy. Đồ mà đám lão già kia sai Đinh Đông đưa đến sao có thể chỉ có tác dụng này được?

Hơn nữa, chẳng lẽ ngày thường...đây là đồ ăn vặt của Đinh Đông sao?!

Mọi người đều biết những sinh vật sống trong cấm địa rất thần kì, ví dụ như Long Ngư mà Khánh Trần từng ăn.

Mà từ bé đến giờ Đinh Đông còn chưa rời khỏi cấm địa bao giờ, chắc chắn hắn chỉ có thể dùng những thứ trong cấm địa làm đồ ăn, khó trách thân hình hắn cường tráng như thế...

Không biết Đinh Đông tương đương với cấp mấy ở thế giới trong?

Đáng tiếc, Đinh Đông quá đơn thuần, đơn thuần đến mức Khánh Trần không nỡ lợi dụng đối phương….

"Còn ta thì sao?"

Khánh Trần ngửa đầu cười hỏi.

"Đinh Đông!"

(Đám lão già nói ngươi không đáng yêu y như sư phụ ngươi, nên họ không muốn cho ngươi. )

Khánh Trần đen mặt, chẳng lẽ đây chính là cách 1 đời lại thân một đời trong truyền thuyết sao? Lúc trước hắn còn nghĩ mình sẽ không bao giờ gặp phải chuyện này, không ngờ nó lại đến nhanh như vậy!

Nhưng lúc này Đinh Đông bỗng cười ha hả rồi xòe bàn tay ra, hóa ra trên kẽ tay hắn còn kẹp 1 quả nữa.

"Đinh Đông!"

(Nhưng ta vụng trộm hái cho ngươi một quả! )

Không biết tại sao lúc Khánh Trần thấy nụ cười ngây thơ trên mặt Đinh Đông, hắn bỗng cảm thấy rất cảm động.

Hắn chưa bao giờ cho đối phương cái gì, nhưng có thứ gì tốt đối phương lại nghĩ đến hắn đầu tiên.

Hắn cầm quả cây trong tay đối phương rồi vừa cười vừa nói:

"Đinh Đông, ngươi là một ngời khổng lồ rất hiền lành."

Đinh Đông lập tức thẹn thùng gãi đầu:

"Đinh Đông!"

(Thật ra trong rừng cây có rất nhiều thứ ăn ngon, nhưng bây giờ sắp vào đông nên bị hái tích trữ hết rồi, ta không thể cướp thức ăn của họ. Hay mùa xuân, mùa hè, mùa thu sang năm ta sẽ để phần cho ngươi, lúc nào ngươi đến ta sẽ đưa!)

"Được rồi, nhất định ta sẽ đến.”

Khánh Trần nghiêm túc nói.

Đinh Đông lập tức vui vẻ cười, như thể mục tiêu hắn mong muốn rất lâu đã hoàn thành.

Nhưng lúc này Khánh Trần còn không biết, lúc Đinh Đông chuẩn bị chiêu đãi khách cũng là lúc sinh linh trong cấm địa gặp xui xẻo, vì việc này sẽ dẫn đến số lương thực tích trữ cho mùa đông năm sau của chúng giảm đi rất nhiều.

Lần cuối cùng Đinh Đông chiêu đãi khách là tám năm trước, khách của hắn khi đó chính là Lý Thúc Đồng.

Quà đãi khách vô cùng phong phú.

Lúc Đinh Đông quay về vùng trung tâm cấm đại, hắn còn cẩn thận từng li từng tí để tránh giẫm phải côn trùng.

Sau khi ngẩn người nhìn trái cây trong tay một lúc, Khánh Trần lơ đãng quay đầu nhìn bọn Quách Hổ Thiền, Tề Đạc, Nam Cung Nguyên Ngữ thì phát hiện tất cả họ đều trợn mắt hốc mồm nhìn mình, cằm cũng sắp rớt ra đến nơi.

Ngơ ngác!

Lúc người khổng lồ đó xông đến, mọi người còn tưởng hắn chuẩn bị tấn công, sau đó người không lồ cứ "Đinh Đông, Đinh Đông, Đinh Đông", Khánh Trần cứ thế trả lời như thể hắn có thể hiểu hết những gì người không lồ đang nói.