Khánh Trần lắc đầu:
"Chưa tới thời điểm nói cho các ngươi."
"Vậy giờ chúng ta đi đâu?"
Hồ Tiểu Ngưu hỏi.
"Đi cứu thành viên Hội Tam Điểm."
Khánh Trần đáp.
"Hả? Sao lại muốn cứu họ?"
Lý Khác không hiểu:
"Chúng ta quen biết gì họ đâu."
Khánh Trần không giải thích, đây là một phần trong giao dịch của hắn và ảnh tử tiên sinh, hắn không thể để Hội Tam Điểm bị tổn thất quá nhiều.
Đây là tài sản của hắn đấy.
Thời gian đếm ngược trước khi trở về 4:00:00
Tám giờ tối, tại khu cấm địa số 002.
Nơi giao nhau giữa nội địa và biên giới.
Quách Hổ Thiền ngội dựa vào một gốc cây chi chít rễ, nhìn thành viên Hội Tam Điểm bên cạnh.
Hội Tam Điểm này tuy đã rất mệt mỏi nhưng không phàn nàn gì, thậm chí còn khích lệ lẫn nhau, duy trì trạng thái lạc quan.
Hắn nói khẽ với Ương Ương đang nhắm mắt dưỡng thần bên cạnh:
"Nhóm người du hành này có chất lượng tổng hợp không tệ nhỉ, có vẻ không cần đuổi ai đâu."
"Ừ."
Ương Ương mở mắt nhìn:
"Đây là đám học sinh xuất sắc nhất của thành phố số 18 đối ứng với thế giới ngoài, có đầu óc, có dũng khí, có thái độc lạc quan, năng lực học tập cũng cao. Có loại đoàn thể này tiến vào trấn nhỏ chúng ta xây dựng, có thể giúp nơi đó phát triển nhanh chóng."
Đối với Át Bích, dù bên ngoài nói hoan nghênh tất cả mọi người nhưng sao họ lại không muốn tiến hành sàng chọn một chút với đám thành viên Hội Tam Điểm này?
Kể cả không bị quân của tập đoàn liên bang truy sát thì sau đấy họ cũng sẽ kiếm cớ để các học sinh này vứt các phương tiện giao thông, bước lên hành trình đi bộ 200 cây số để kiểm nghiệm.
Có điều, chỉ còn một việc cần lo, đây là người do vị ảnh tử tiên sinh bố trí, mặc dù đối phương đã thể hiện thiện ý cực lớn nhưng Át Bích còn cần xác nhận vị ảnh tử tiên sinh kia có ảnh hưởng lớn cỡ nào với Hội Tam Điểm đã.
"Trong thế giới ngoài, loại tổ chức học sinh này nhiều không?
Quách Hổ Thiền hỏi.
"Cũng có nhưng không nhiều."
Ương Ương suy nghĩ một chút rồi đáp:
"Ví dụ như thành phố số 7 đối ứng với Hải Thành thì có một, ta cũng là một thành viên trong đó. Bên kinh thành hình như cũng có một, đứng đầu còn là một người được trời chọn, nhưng ta vẫn không thể xác định người đứng đầu này rốt cuộc là ai, người này rất thần bí."
"Các học sinh bình thường đều có một bầu nhiệt huyết, không nhiễm bụi trần, loại tổ chức như thế, Át Bích chúng ta càng tiếp xúc nhiều càng tốt, việc này phải phiền Ương Ương vất vả nhiều rồi."
Quách Hổ Thiền nói.
"Không vất vả."
Ương Ương cười nói.
"Đây là chuyện tự ta muốn làm."
Bấy giờ, tên đầu trọc cao to này nhỏ giọng nói:
"Ngươi với cái tay Khánh Trát Đức kia..."
Ương Ương kinh ngạc vô cùng, hỏi:
"Ngươi là đàn ông, sao lại thích hóng hớt thế hả, việc này phù hợp với hình tượng của ngươi sao?"
Quách Hổ Thiền ngượng ngùng:
"Có ai mà không thích hóng chuyện đâu..."
Ương Ương đứng dậy nói:
"Đi thôi, quân của tập đoàn liên bang đã tới gần, chúng ta phải nhanh chóng lên đường."
Nói xong, cô phất tay với đám thành viên Hội Tam Điểm, ra hiệu cho họ đứng dậy đuổi theo mình.
Hội Tam Điểm không hề do dự, dù đã mệt muốn chết vẫn cứ khích lệ nhau lần thứ hai khởi hành.
Tốc độ của đội ngũ vẫn rất nhanh, tốc độ đuổi theo của quân tập đoàn liên bang cũng nhanh chẳng kém.
Nhưng quân của tập đoàn liên bang hình như không có ý định vội vàng tấn công mà như là muốn kéo dài thời gian để Hội Tam Điểm và Át Bích kiệt sức mới thôi.
Đây chính là kiểu hành vi đi săn, họ là một đám thợ săn lành nghề.
Quách Hổ Thiền lầm bầm:
"Ương Ương, nếu mà phạm vi cảm giác của ngươi lớn chút nữa thì tốt quá, vậy chúng ta có thể tránh được họ sớm hơn rồi."
Nhưng vào lúc này, trong rừng cây thuộc khu cấm địa sau lưng họ bỗng vang lên tiếng súng xa xôi.
Tiếng súng này cách rất xa, nhưng tại khu cấm địa yên tĩnh như vậy quả thực quá đột ngột.
Quách Hổ Thiền ngẩng đầu nhìn, trong khu cấm địa, ai dám dùng súng?
Nơi này là khu cấm địa số 002, trong quy định có một mục, đó là cấm dùng súng!
Từng có người nói, sở dĩ khu cấm địa số 002 có mục "cấm sử dụng máy bay không người lái" và "cấm sử sụng súng" chính là để phòng ngừa những kẻ thích làm xằng bậy tiến vào đó.
Quách Hổ Thiền nhin Ương Ương:
"Quân tập đoàn liên bang rõ ràng biết có điều cấm, có phải là Khánh Trát Đức tới giúp ngươi nhưng không rõ quy tắc nơi này?"
Vì không thể thảo luận quy tắc cụ thể trong khu cấm địa nên Quách Hổ Thiền chỉ có thể nói mập mờ như thế.
Trừ Kỵ Sĩ ra, không ai biết trở thành Kỵ Sĩ chính là quy tắc thu nhận của khu cấm địa số 002, cho nên ngay cả Ương Ương cũng lo lắng lắm.
Có điều, Ương Ương lại liếc nhìn đám học sinh của Hội Tam Điểm trước.
Phản ứng đầu tiên của đám học sinh này là dựng ngón trỏ cảnh cáo lẫn nhau không được thảo luận.