Ảnh tử ngồi trong gió núi, hai chân đung đưa ngoài vách đá, nhàn nhã như đang hòa mình vào cơn gió, hoàn toàn không giống một vị quyền cao chức trọng.
Khánh Trần suy nghĩ một chút rồi ngồi xuống cạnh đối phương.
Ảnh tử quay đầu liếc nhìn hắn:
"Có lúc thật sự muốn giết ngươi, ví dụ như bây giờ mà đẩy ngươi xuống đây, chắc chắn ngươi sẽ mất mạng ngay."
"Sao lại muốn giết ta?"
Khánh Trần hỏi.
"Nếu ngươi chết, nhất định sẽ có kẻ tức giận cực kì. Nghĩ đến chuyện người này nổi điên lên, ta cảm thấy vô cùng vui vẻ."
Ảnh tử bình thản nói.
Khánh Trần sửng sốt, hắn thật không ngờ ảnh tử tiên sinh lại có ý giết hắn.
Khi đối phương nói đến chuyện giết người, ánh mắt tĩnh lặng như là đang hỏi "Tối nay ăn cơm chưa", như thể chuyện này còn chẳng quan trọng bằng một bữa cơm.
Khánh Trần suy nghĩ rồi nói:
"Nếu giờ ta chết, sẽ có rất nhiều người tức giận, không biết tiên sinh ảnh tử đang nói vị nào?"
"Tóm lại không phải Lý Thúc Đồng hay Lý Trường Thanh là được rồi."
Ảnh tử tiên sinh nheo mắt cười nói.
"Là những kẻ thân thích của "Khánh Trần" trong thế giới trong?"
Khánh Trần hỏi.
Ảnh tử tiên sinh liếc nhìn hắn một cái:
"Ngươi bình tĩnh nhỉ, biết không lừa được nên nói toạc thân phận người du hành ra à."
"Ừ."
Khánh Trần gật đầu:
"Ảnh tử tiên sinh là người quản lí hệ thống tình báo khổng lồ của Khánh thị, sao có thể không biết thân phận người du hành của ta. Ta chỉ hơi tò mò chút, ngài và Khánh Trần bản gốc có quan hệ gì vậy?"
Ảnh tử tiên sinh cười cười:
"Kịch bản phải bị bóc từng chút mới thú vị, sao ta lại low đến độ spoil cho ngươi được? Yên tâm đi, một ngày nào đó ngươi sẽ biết hết mọi chuyện thôi. Không cần vội vã lật đến trang cuối quyển sách làm gì."
Khánh Trần từng suy đoán Ảnh tử tiên sinh rất có thể là bố đẻ của "Khánh Trần", nhưng hiện tại hắn nghĩ không phải.
Nhưng hắn vẫn không thể xác định được vị ảnh tử này có quan hệ gì với mình, nếu từng là người thân nhất thì hẳn phải muốn giết mình để báo thù cho "Khánh Trần" mới đúng.
Ảnh tử thực sự đã nổi lòng muốn giết mình, nhưng đối phương muốn giết mình lại không phải vì điều này.
Việc này rất kì quái, như là một mệnh đề phỏng đoán trong toán học vậy, tạm thời chưa thể đưa ra luận chứng.
Khánh Trần không hỏi lại vấn đề liên quan đến nó mà hỏi sang chuyện khác:
"Hội Tam Điểm là do ngài khống chế à? Những người du hành do Khánh thị khống chế đều ở dưới trướng ngài đúng không?"
Ảnh tử tiên sinh gật đầu:
"Đúng thế, Khánh thị chỉ có một người có thể điều hành người du hành, đó là ta."
Khánh Trần gật đầu, vậy thì Huyễn Vũ chắc chắn là người của Trần thị rồi.
Nếu Huyễn Vũ là người của Khánh thị, hắn không có khả năng điều động nhiều người du hành như vậy.
"Đám người du hành của Jindai, Kashima, Lý thị, Trần thị ở thế giới ngoài đều có hành động rồi, vì sao Khánh thị không có hành động gì?"
Khánh Trần hỏi.
"Ngươi đoán xem liệu ta có nói cho ngươi không?"
Ảnh tử tiên sinh cười nhẹ:
"Có phải ngươi có ý định gì với người du hành của Khánh thị? Hay là vậy đi, ngươi đồng ý với ta tới Mật Điệp ti, hôm nào ngươi tới Mật Điệp ti trình diện, ta sẽ giao Hội Tam Điểm cho ngươi, giao dịch này có lời chứ?"
Lần này, ảnh tử tiên sinh rốt cuộc đã đưa ra điều kiện thực chất chứ không còn là bánh vẽ thuần túy nữa.
Phải biết, Hội Tam Điểm là một tổ chức do đám người du hành có chỉ số IQ cao lập ra, loại tổ chức này cực dễ thích nghi, nếu dùng tốt sẽ cho hiệu quả cao.
"Để ta suy nghĩ thêm."
Khánh Trần vẫn đáp như cũ.
Ảnh Tử nhíu mày:
"Muốn kéo ngươi vào cuộc khó thật."
Khánh Trần đột nhiên nói:
"Ta đang cân nhắc xem lúc nào tới trình diện ở Mật Điệp ti thôi."
Ảnh Tử cười cười đứng lên:
"Đã vào cuộc rồi thì chuyện rời cuộc sẽ không phụ thuộc vào ngươi nữa đâu."
Nói xong, hắn quay người, đi về phía rừng cây sau vách núi, hình như chuyến này đến đây chỉ có một mục đích đó.
Đi đến nửa đường, ảnh tử quay đầu, nói:
"Ta phải nhắc nhở ngươi một câu, kế hoạch xuyên việt ngược của gia tộc Jindai và gia tộc Kashima tuyệt đối không đơn giản như ngươi thấy. Hẳn ngươi nên biết, họ đã hoàn thành bước thử nghiệm đầu tiên của thí nghiệm chiếm đoạt thân thể bằng tế bào thần kinh. Về sau nhất định sẽ còn tiếp tục thử nghiệm mới. Số lượng người du hành của họ cao hơn chúng ta rất nhiều. Theo ta được biết, trong quốc nội ở thế giới ngoài của các ngươi, họ vẫn còn cái cắm cao thủ đấy."
"Cảm ơn đã nhắc nhở."
Khánh Trần gật đầu.
Ảnh tử tiên sinh đi vào rừng cây, vươn tay mở Ám Ảnh Chi Môn, bước vào và biến mất.
Khánh Trần đang nghĩ, điều kiện mở Ám Ảnh Chi Môn này hẳn là phải ở trong bóng tối. Nếu không, đối phương đã không cần bước vào rừng cây mới mở.
Hồ Tiểu Ngưu và Lý Khác thấy Ảnh Tử đi rồi mới trở về:
"Sư phụ, người vừa rồi là ai?"