Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 877: Sinh Tử Quan Của Lý Tu Duệ 3




Nếu Khánh Trần ở đây, sợ rằng sẽ bị người tham mưu tác chiến này làm cho tức chết.

Đối phương tư duy không hề sai, nhưng đó là ở tình huống “tập đoàn quân rất mạnh”, mục tiêu “bị đuổi bắt” chạy thục mạng mới lừa được.

Nhưng bây giờ, Khánh Trần căn bản không hề đặt mình ở vị trí yếu thế.

Thiếu tá kia ngẫm nghĩ rồi nói:

“Đây không phải cố tình bày trận nghi bin, mà là dụ địch xâm nhập, đối phương đã đặt bẫy trong khu cấm kỵ, chỉ chờ chúng ta cắn câu. Đây là tổ chức không thuộc Át Bích, nếu như thuộc cùng một tổ chức, Át Bích sẽ không cần phải chạy vất vả như vậy.”

“Vậy bây giờ chúng ta phải làm gì?”

Sĩ quan hỏi.

Thiếu tá nghiêm túc suy nghĩ:

“Không cần đuổi theo bốn người này nữa, chúng ta cứ tiếp tục đuổi theo Át Bích như kế hoạch!”

“Đã rõ.”

Tập đoàn quân tiếp tục đuổi theo Át Bích về phía nam, trên đường còn nhìn thấy rất nhiều chữ khắc, nhưng họ đều không để ý...

...

Khánh Trần ở bên kia dựa trên cây nửa ngày mà không thấy tập đoàn quân đuổi tới, ông lão đã rất suy yếu, nhưng vẫn không nhịn được cười nhạo:

“Chơi vui không, chắc chắn ngươi đã làm người ta sợ đến mức không dám đuổi theo rồi.”

Khánh Trần thở dài, mình chỉ muốn tìm một cơ hội, mà cũng khó khăn như thế sao?

Không đúng.

Hắn có kế hoạch mới.

Khánh Trần dẫn Hồ Tiểu Ngưu và Lý Khác đi thẳng vào bên trong khu cấm kỵ.

Mãi đến đêm khuya, hắn mới tìm được cây liễu lớn ở chỗ giao nhau giữa trong và ngoài.

Khánh Trần ngẩng đầu nhìn cây liễu lớn, nói:

“Ta dẫn Kỵ Sĩ mới tới khiêu chiến sinh tử quan.”

Cây liễu lớn không có động tĩnh gì.

Khánh Trần lại nói:

“Ta nói là ta dẫn Kỵ Sĩ mới tới khiêu chiến sinh tử quan, đừng hẹp hòi như vậy chứ.”

Hồ Tiểu Ngưu và Lý Khác nhìn nhau, trong lòng tự nhủ sư phụ nói với cây liễu này làm gì?

Một giây sau, cây liễu lớn không tình nguyện dùng nhánh cây lấy hai quả màu trắng trong tán lá ra, đưa cho Hồ Tiểu Ngưu và Lý Khác.

Khánh Trần chỉ về phía tây cho hai người Hồ Tiểu Ngưu:

“Đi thẳng về hướng tây, sẽ có thể nhìn thấy vách núi Thanh Sơn. Đi đi, ở đó có một con đường đi lên đấy.”

“Sư phụ, ngươi không đi theo chúng ta sao?”

Lý Khác hỏi.

Khánh Trần ngẫm nghĩ rồi nói:

“Ngàn dặm đường đồ ta chỉ đi cùng các ngươi một đoạn, phong tuyết mặt trời rực rỡ còn lại ta đều không hỏi.”

Hồ Tiểu Ngưu và Lý Khác ngơ ngác rời đi.

Chỉ là hai người họ còn chưa đi được bao xa, đã nghe thấy những tiếng bước chân rầm rầm nặng nề truyền đến từ đằng sau, như có một người khổng lồ đang đến gần.

Hai người kinh ngạc quay đầu lại, lại phát hiện người khổng lồ cao tới mấy mét đang hung dữ lao đến.

Lý Khác vừa nhìn đã thấy bàn chân của người khổng lồ kia còn lớn hơn cả lốp xe việt dã, bàn tay to như hai cánh cửa, cứ như chỉ cần tát một cái là chết.

“Chạy mau.”

Lý Khác sợ mất hồn mất vía, hắn nhìn thấy cảnh tượng này bao giờ đâu.

Sư phụ Khánh Trần dẫn họ đến khu cấm kỵ, trên đường chỉ nói cứ việc yên tâm, có sư phụ ở đây sẽ không để các ngươi xảy ra chuyện gì, nhưng sư phụ này chưa từng nói khu cấm kỵ khủng bố như vậy!

Mà Lý Khác và Hồ Tiểu Ngưu không hề biết người khổng lộ Đinh Đông đã chậm rãi dừng bước, lộ ra nụ cười thật thà.

Khánh Trần đứng ở bên cạnh hắn, ngước nhìn người khổng lộ đáng yêu, cười nói:

“Đã lâu không gặp Đinh Đông.”

….

Trong rừng cây, người khổng lồ Đinh Đông cẩn thận đưa nâng tán cây qua đầu từng chút một.

Vì đối phương quá cao lớn nên đỡ tán cây như đang xoay người nâng rèm ...

Khánh Trần mỉm cười, không hiểu sao mỗi lần nhìn thấy anh chàng khổng lồ đáng yêu này, từ đáy lòng hắn luôn cảm thấy vui vẻ.

“Dạo này ngươi khoẻ không?”

Khánh Trần nhìn Đinh Đông, đang rét lạnh như vậy mà đối phương chỉ mặc một chiếc ‘quần cộc’ dệt từ sợi mây, xem ra hắn không lạnh.

Hắn muốn đưa tay vỗ vai đối phương, bỗng nhận ra bản thân chỉ cao đến eo Đinh Đông. Ở trước mặt người khổng lồ cao hơn bốn mét, Khánh Trần cảm thấy mình giống như đứa con nít.

Đinh Đông thành thật nhìn về phía Khánh Trần, nhếch miệng cười nói:

“Đinh Đông!”

(Dạo này ta rất khoẻ. Hai ngày trước, ta giúp con hồng hạc ở sâu bên trong dựng tổ chim mới. Nó sắp sinh con nên khá dữ dằn, nhưng không sao, ta không sợ. Nó không bao giờ mổ ta cả. Còn ngươi thì sao?)

Khánh Trần có chút mờ mịt, đây là lần đầu tiên Đinh Đông nói chuyện. Đối phương chỉ mở miệng nói hai tiếng, nhưng có rất nhiều ý nghĩ truyền vào đầu hắn.

Trước đó, hắn còn tưởng đối phương không biết nói.

“Ta cũng rất khoẻ.”

Khánh Trần trong lòng áy náy, nói:

“Ta xin lỗi, có chút chuyện nhỏ khiến ta muốn nhờ ngươi đóng vai ác. Nhưng ngươi yên tâm, sau này ta sẽ giải thích rõ ràng với họ, ta sẽ nói cho bọn hắn biết ngươi không phải người xấu.”

“Đinh Đông!”

(Được!)

Khánh Trần yên tâm, Đinh Đông quá lương thiện, hắn lại nhờ Đinh Đông giả làm người xấu để tạo “cơ hội” nên cảm thấy có chút áy náy.