Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 876: Sinh Tử Quan Của Lý Tu Duệ 2




Giống như là để chứng minh lời của ông lão, hai phát đạn tín hiệu đột nhiên chậm rãi bay lên cao ở phía sau họ.

Ông lão nói:

“Hai đạn tín hiệu, có nghĩa là chuẩn bị chiến đấu cấp hai, họ đang nói với đồng đội rằng phát hiện ra cá lớn.”

Khánh Trần ngẫm nghĩ:

“Rừng cây trong khu cấm kỵ rậm rạp như thế, cho dù bắn đạn tín hiệu, chưa chắc đồng đội của họ đã nhìn thấy.”

Nhưng mà một giây sau, đạn tín hiệu phát ra tiếng vang sắc bén kì quái.

Ông lão nói:

“Chắc chắn đồng đội của họ ở trong khu cấm kỵ có cầm theo thiết bị sonar. Đây là đạn tín hiệu đa tác dụng, cho dù không nhìn thấy, thiết bị sonar cũng có thể bắt được tín hiệu này. Vệ tinh không thể xác định được vị trí trong khu cấm kỵ, hai phát đạn tín hiệu này sẽ dẫn đồng đội của họ đến đây tập kết.”

Khánh Trần sửng sốt:

“Sao ngài không nhắc nhở ta mấy chuyện này sớm hơn chứ.”

Ông lão đau đầu nói:

“Ngươi có hỏi ta đâu, hơn nữa ta cũng phải chờ họ phản ứng mới biết được họ đang suy nghĩ gì chứ! Thanh Sơn Chuẩn hồ đồ rồi, sao lại chào đón loại người như các ngươi về nhà!”

“Ngài xem ngài nói quá đáng chưa kìa.”

Khánh Trần vui vẻ cười nói rồi vẫy tay tạm biệt Lý Khác và Hồ Tiểu Ngưu, quay người đi sang một con đường khác.

“Ngươi chẳng sợ tí nào cả.”

Ông lão thở dài.

“Lão gia tử ngài cứ yên tâm đi, Kỵ Sĩ đến đây chính là về nhà, dù có cả một tổ chức tập đoàn quân đến cũng chắc chắn phải chết.”

Khánh Trần quan sát địa hình xung quanh, từng màn quen thuộc lại hiện ra trong đầu một lần nữa.

Lúc này, lão gia tử ở trên lưng Khánh Trần trông thấy thiếu niên dịu dàng ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng dùng ngón tay trỏ mơn trớn một cây xấu hổ.

Cây xấu hổ kia cuộn tròn lên như thẹn thùng.

Đúng vậy, Kỵ Sĩ đang về nhà.

...

Màn đêm buông xuống, các học sinh Hội Tam Điểm lảo đảo đi vào sâu trong khu cấm kỵ.

Át Bích chuẩn bị còn đầy đủ hơn cả đội thu thú trước đó, vì người hoang dã phải lùi vào khu cấm kỵ mỗi lần gặp phải tập đoàn quân Liên Bang, cho nên người hoang dã làm chuyện gì cũng sẽ chuẩn bị sẵn phương án đối phó.

Lúc đến nơi, Quách Hổ Thiền liền dặn các học sinh cầm theo vật chứa, sau đó đi dọc theo mép khu cấm kỵ số 002 về phía tây nam.

Theo kế hoạch, họ sẽ đi dọc theo mép khu cấp kỵ để ra ngoài.

Ương Ương bỗng nói:

“Hình như tập đoàn quân vẫn luôn đi sau chúng ta đã chia ra một nhóm rút lui rồi.”

“Là sao?”

Quách Hổ Thiền hiếu kỳ nói:

“Họ đuổi theo chúng ta gần hai trăm dặm, bây giờ nói rút lui là rút lui?”

“Không đúng, không phải rút lui.”

Ương Ương cười nói:

“Có những người khác đi vào khu cấm kỵ, cố ý thu hút hoả lực trong này giúp chúng ta.”

Quách Hổ Thiền nhìn về phía Ương Ương:

“Nhìn ngươi cười vui vẻ như vậy, chẳng lẽ là người đàn ông trẻ tuổi và ông lão trước đó sao?”

Ương Ương ngẫm nghĩ:

“Ngoại trừ hắn ra thì hình như không còn ai cả, dù sao ai lại rảnh đến mức vào khu cấm kỵ số 002.”

“Đúng rồi, trước đó ngươi đột nhiên rời đi, tìm hắn sao?”

Quách Hổ Thiền hỏi.

Ương Ương không nói thật, bởi vì chuyện ông lão đặt bẫy lừa giết cao thủ Jindai là bí mật.

Nàng nói:

“Không, ta ở trong đội xe khó chịu quá, ra ngoài ngắm cảnh một chút.”

“Được rồi.”

Quách Hổ Thiền tự nhủ ngươi lừa tên ngốc còn được.

Một bên khác, hai tập đoàn quân Liên Bang đã tụ tập cùng một chỗ.

Từ lúc họ nhận được tín hiệu, đội ngũ phía trước lập tức trở về, tìm kiếm ngược lại theo hình cung, vì họ biết rõ đồng đội đằng sau đang đuổi theo mục tiêu.

Thế nhưng khi họ tập trung, lại phát hiện bốn người vốn phải bị kẹp giữa hai đội ngũ đã biến mất từ lúc nào rồi!

Tiêu tan trong không khí.

Thiếu tá phụ trách truy sát Át Bích lần này nhíu mày nói:

“Vừa nãy đuổi theo họ là mấy phút trước?”

Sĩ quan đang phụ trách canh gác bên ngoài đáp lại:

“10 phút, ngay 10 phút trước.”

Thiếu tá phát hiện ra không đúng:

“Nếu như chỉ để mất dấu đối phương trong 10 phút, vậy chó săn robot đã ngửi được mùi của đối phương rồi, sao lại không có mùi?”

Hắn nhìn về phía kia mấy binh sĩ điều khiển chó săn robot bằng thần kinh, đối phương lắc đầu:

“Trưởng quan, không có bất kỳ manh mối gì cả.”

Kì lạ, ở đây không có sông, cũng không có gió lớn, đối phương giấu mùi kiểu gì?

Nhưng đúng lúc này, một binh lính bỗng nhiên nói:

“Trưởng quan, trên thân cây này có khắc chữ!”

Vừa dứt lời, mọi người đều nhìn lại, mặc dù hàng chữ trên cây rất ẩu nhưng lại cực lớn, cứ như sợ họ không nhìn thấy vậy:

“Chúng ta chạy về hướng tây.”

Các binh sĩ ngây người, đây là thái độ bị truy sát sao, vậy mà lại chủ động báo tung tích lúc bị tập đoàn quân Liên Bang mất dấu nữa.

Một người tham mưu tác chiến tự hỏi:

“Có phải là cố tình viết thế, nhưng thật ra là đi về phía đông không?”