Đây là một tin tức liên quan đến tất cả người du hành thời gian, nếu như ngươi không cẩn thận một chút, rất có thể sẽ giống 12 người du hành thời gian trong tin tức kia, bị nhốt ở một nơi không ai biết.
Trở thành phương tiện chuyên chở của người khác.
Đã từng có các thương nhân bán đồ phương nam đến phương bắc, bán đồ phương bắc đến phương nam.
Mà bây giờ, Thế giới ngoài, Thế giới bên trong có quá nhiều sự khác biệt, cũng có quá nhiều thứ dùng để mua bán.
Có thể giới hạn cuộc làm ăn này chỉ có một loại: hiệu suất vận chuyển và không gian vận chuyển.
Sau đó, nếu như ngươi không muốn trở thành con la của người khác, vậy ngươi nhất định phải để cho mình mạnh lên.
Hoặc là nấp kỹ.
Lúc này Khánh Trần đang nghĩ, người đánh lén Giang Tuyết lúc trước có lẽ cũng có ý định này.
Vào lúc này, Vương Vân chậm rãi lấy lại tinh thần từ trong khiếp sợ.
Trong lớp, những bạn học khác cũng đều bắt đầu chú ý đến tin tức này, không ai nhắc lại chuyện Khánh Trần và các học sinh chuyển trường là hàng xóm nữa.
Tiêu điểm đã được chuyển di.
Chỉ là lúc người bình thường nhìn tin tức này thì có vẻ không mấy quan tâm, không có liên quan quá nhiều đến mình.
Mà Khánh Trần thì chú ý tới, phần cuối tin tức đưa tin: Nhóm tội phạm lấy số lượng tiền tệ giả lập để tiến hành giao dịch, đến nay chưa thể điều tra ra được tin tức của người mua thuốc biến đổi gen.
Hắn đứng dậy đi tìm bí thư học tập nộp phí sách vở, nộp cho cả Nam Canh Thần nữa.
Cũng không phải Khánh Trần trượng nghĩa đến cỡ nào, mà sau khi đối phương trở thành người du hành thời gian, trước tiên lại muốn mời mình ăn cơm, nếu mà mình có tiền, giúp đối phương chi ra một chút cũng không quan trọng.
Việc này làm Nam Canh Thần cảm động đến mức rưng rưng nước mắt, cũng hứa hẹn chờ mẹ hắn từ nhà mẹ đẻ trở về, sẽ trả cho tiền Khánh Trần ngay lập tức.
Theo thời gian trôi qua từng giờ, tin tức phạm tội kia nhanh chóng truyền bá ở trong nước, ảnh hưởng đến mỗi một người du hành thời gian.
...
Ở sâu trong một cái ngõ nhỏ ở Lệ Cảnh Môn Lạc Thành, một người trẻ tuổi mặc áo khoác màu đen đang đi vào trong đó.
Tư liệu lịch sử ghi chép, Lệ Cảnh Môn bắt đầu xây dựng vào Tùy triều, toàn bộ Lệ Cảnh Môn từ cửa thành lầu, ủng thành, lầu quan sát, tường thành, sông bảo vệ xung quanh thành, bây giờ đã là di tích cổ nổi tiếng ở Lạc Thành.
Trên mặt người trẻ tuổi đeo kính râm, giày da màu đen sáng loáng không hề hợp với kiến trúc cổ bên cạnh.
Giống như là một người ở đô thị hiện đại bỗng nhiên xuyên qua đến đây, đi vào lịch sử.
Ở sâu trong ngõ không có người, gót giày da của người tuổi trẻ dẫm lên con đường lát đá xanh, phát ra tiếng vang có tiết tấu.
Lại đi vào bên trong, một căn nhà nhỏ cột đỏ ngói xám, trên cửa phòng treo một cái bảng hiệu, trên đó viết hai chữ Côn Luân không lớn không nhỏ.
Người trẻ tuổi cầm đầu thú ngậm vòng trên cửa gõ cửa một cái, một cái đầu thò từ trong cửa ra, nghi ngờ đánh giá người trẻ tuổi:
"Ai đấy?”
Người trẻ tuổi tháo kính râm xuống mỉm cười:
"Cửu Châu, Hà Kim Thu.”
Lại thấy cái đầu lập nhô ra tức rụt trở về:
"Ông chủ, là Hà Kim Thu của Cửu Châu!”
Chẳng được bao lâu, két một tiếng, cửa gỗ màu đỏ bị người kéo ra, hơn mười tên người áo đen đứng hai bên trong sân, sắc mặt ai nấy đều rất nghiêm túc nhìn Hà Kim Thu.
Hà Kim Thu cười nói:
"Không cần sợ ta như vậy chứ, ông chủ Trịnh đâu?”
"Ông chủ còn chưa có trở lại…"
Lộ Viễn cười tủm tỉm nói ra:
"Ông chủ Hà đến đây chơi, trước tiên cứ vào ngồi uống chút trà, ông chủ sẽ quay lại ngay lập tức.”
Hà Kim Thu cũng không khách khí, hắn cười nhẹ nhàng đi vào trong nhà chính ngồi ở vị trí đầu trên ghế bành ở vị trí đầu, nói:
"Đồ dùng trong nhà kiểu Trung Quốc này quá cứng, ngồi không dễ chịu lắm, đúng rồi... ở chỗ các ngươi có rượu không? Ta không uống trà.”
Trong lúc nói chuyện, thành viên Côn Luân đều quay sang nhìn nhau, bọn họ thấy Hà Kim Thu không khách khí ngồi trên vị trí của Trịnh Viễn Đông như thế, có người muốn đi lên nói cái gì, lại bị Lộ Viễn ngăn cản.
"Rượu, có…"
Một giọng nói từ ngoài cửa truyền đến, Trịnh Viễn Đông cao giọng đi vào cửa sân, nói:
"Khách tới có rượu có thịt, sài lang đến thì có súng.”
Hà Kim Thu sửa sang lại áo khoác màu đen một chút, nhưng không đứng dậy:
"Hôm trước mời ông chủ Trịnh tổ chức hội nghị, kết quả bị ông chủ Trịnh từ chối, cho nên ta chỉ có thể đặc biệt bay từ kinh thành tới.”
"Chuyện gì mà phải vội như vậy…"
Trịnh Viễn Đông vững vàng ngồi xuống một cái ghế bành khác, hắn mặc một bộ đồ kiểu Tôn Trung Sơn, che chắn kín mít cơ thể máy móc của mình phía dưới quần áo.
Hà Kim Thu cười với hắn:
"Ông chủ Trịnh đã đọc tin tức hôm nay chưa?”