Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 852: Le Lói Một Tia Hy Vọng




Hồ Tiểu Ngưu tiếp tục:

"Ngươi phải biết rằng, trong cuộc chiến ảnh tử, nếu người ngoài giết nhân tuyển ảnh tử, Mật Điệp ti của Khánh thị sẽ đuổi cùng giết tận."

Nói xong, Hồ Tiểu Ngưu có cảm giác như đang chơi Ma Sói vậy.

Khánh Trần tạo cho mình một thân phận là nhân viên điều tra (cảnh sát) của liên bang PCE, trực tiếp giết Khương Dật trần, cho hắn ta làm "Sói".

Lúc này, thân phận NPC kia của Khánh Trần là ngụy trang tự nhiên.

NPC có thể có ý xấu gì chứ?

Tề Đạc nhớ lại.

Sự thật, họ ở thế giới trong không hề chủ động mời Khương Dật Trần, là đối phương chủ động tìm đến cửa nói muốn cùng đi xem nơi hoang dã.

Bây giờ nghĩ lại, chủ động như vậy quả thật có chút đáng ngờ.

Nhưng mà, Tề Đạc cũng không phải tên ngốc, dù sao hắn vẫn cảm thấy có chỗ không hợp lý:

"Có khi nào Khánh Trát Đức chính là người truy sát Khương Dật Trần?"

"Không đâu."

Hồ Tiểu Ngưu lắc đầu:

"Ai đi truy sát lại dẫn theo người già và trẻ nhỏ chứ? Ta có nghe lén hắn và ông lão nói chuyện, ông lão dặn hắn dù thế nào cũng không được tùy tiện dính líu vào chuyện cuộc chiến ảnh tử, dù khẳng định Khương Dật Trần là hung thủ, Khánh Trát Đức cũng không được giết. Kiểu tập đoàn không trực hệ như họ sẽ không tình nguyện dính dáng đến cuộc chiến ảnh tử. Họ còn tính ngày mai sẽ chia tay với các ngươi, tránh bị Khương Dật Trần liên lụy."

Tề Đạc nghe xong vô cùng sửng sốt, quả thực nếu Khánh Trát Đức đến để giết Khương Dật Trần, sao còn dẫn theo người già và trẻ con làm gì, điều này thật vô lý.

Cho nên, Hồ Tiểu Ngưu thật sự chân thành nhắc nhở họ, tránh họ bị Khương Dật Trần hãm hại.

Đợi sau khi Tề Đạc đi, Khánh Trần mới chậm rãi từ trong bụi cây đi ra, hắn cười nói:

"Tiểu Ngưu diễn xuất không tệ nha, vô cùng logic."

Hồ Tiểu Ngưu gãi đầu ngượng ngùng:

"Thực ra chuyện này để Trương Thiên Chân làm hợp hơn, nếu Thiên Chân có ở đây, e là có thể lừa họ đêm nay đuổi Khương Dật Trần ra khỏi đội."

"Trần ca, ngươi chuẩn bị cướp vật cấm kỵ của Khương Dật Trần à?"

Hồ Tiểu Ngưu hỏi.

"Không."

Khánh Trần lắc đầu:

"Mục đích chủ yếu lần này của chúng ta vẫn là hoàn thành tâm nguyện cho ông lão, những cái khác đều là thứ yếu thôi."

Đối với Khánh Trần mà nói, chuyện quan trọng nhất không phải trên người Khương Dật Trần có vật cấm kỵ hay không.

Hắn chỉ cần mau chóng đến được cấm địa số 002.

Hiện tại Khánh Trần vẫn chưa thể xác định Khương Dật Trần là cấp bậc gì, thực lực của học sinh có cấp bậc bao nhất trong hội Tam Điểm ra sao nên hắn chẳng có ý định giành giật.

"Vậy tại sao ngươi còn muốn gài hắn?"

Hồ Tiểu Ngưu tò mò.

Khánh Trần nói:

"Ta muốn xem sau khi tin tức truyền ra rồi hắn có chột dạ không, xem hắn có phải là Lục Áp chăng."

"Đúng rồi Trần ca, lần này chúng ta đến cấm địa số 002 để làm gì vậy."

Hồ Tiểu Ngưu hạ giọng nói:

"Ta biết là ông lão muốn đi để hoàn thành tâm nguyện, chỉ muốn hỏi là sao còn dẫn ta theo?"

"Hẳn là trong lòng ngươi đã có đáp án rồi mà."

Khánh Trần cười nói.

...........

Rạng sáng ngày hôm sau, trời còn chưa sáng hẳn Khánh Trần đã dẫn ông lão, Lý Khác, Hồ Tiểu Ngưu cùng đi lên nơi hoang dã.

Đó là nơi Lý Thúc Đồng từng đưa hắn đến để tập leo núi.

Trước khi đến vách đá Thanh Sơn, hắn muốn dạy cho Lý Khác và Hồ Tiểu Ngưu tất cả kỹ năng mà đến lúc đó có thể sử dụng được.

Trước đó, Hồ Tiểu Ngưu và Lý Khác đã tập luyện trong một thời gian dài. Thậm chí trước khi Khánh Trần còn chưa vào học đường Lý thị, Lý Khác đã lén luyện tập, hy vọng một ngày nào đó sẽ được Thất thúc chọn trúng.

Tuy mọi người không biết thử thách tiếp theo của Kỵ Sĩ là gì, nhưng vách đá Thanh Sơn ở Lý thị cũng phải là nơi bí mật.

Phía sau núi của trang viên Bán Sơn cũng có một vách đá cao mấy chục mét khác.

Ông lão thở hổn hển ngồi trên một tảng đá, thấy hai người Lý Khác và Hồ Tiểu Ngưu nhanh nhẹn tiến về phía trước, ánh nắng mặt trời sau lưng họ bừng sáng ở phía chân trời.

"Ánh mặt trời ở trên vách đá Thanh Sơn so với ở đây còn đẹp hơn nữa đúng không?"

Ông lão nhẹ giọng nói.

"Ừm.''

Khánh Trần trả lời:

"Đó là ánh mặt trời đẹp nhất ta từng thấy."

"Cảm ơn ngươi."

Ông lão đột nhiên nói.

"Tự nhiên ngài nói câu này với ta làm gì."

Khánh Trần cười cười:

"Ngài là cha của sư phụ ta, giúp ngài hoàn thành tâm nguyện cuối cùng cũng là việc nên làm thôi. Nếu hắn còn ở đây, hắn cũng sẽ làm vậy."

"Thực ra ta vốn chưa từng có hy vọng xa vời này."

Ông lão lắc đầu:

"Cho đến khi ngươi xuất hiện ở trang viên Bán Sơn, ta mới le lói một tia hy vọng."

Lúc này, ông chỉ vào Lý Khác và Hồ Tiểu Ngưu, xúc động nói với Khánh Trần:

"Năm đó ta cũng từng luyện giống như vậy, nơi tên nhóc Lý Khác này từng lén luyện tập leo núi, cũng là nơi ta thường đi qua."

"Ta còn nói ở đó sao lại có nơi chuyên để tập leo núi, là ngài cho người ta xây dựng đúng không?"