"Ta lừa ngươi cái gì?"
Khánh Trần nằm yên trên ghế, không hề kích động.
Ai biết được đối phương có lừa mình hay không, nên Khánh Trần cũng không thừa nhận gì cả.
"Ta biết ngươi là người du hành."
Lý Trường Thanh nói.
Khánh Trần bắt đầu giả chết không nói lời nào.
"Ta cũng biết người đã cứu ta ở cao ốc Kim Mậu là ngươi."
Lý Trường Thanh nói.
Khánh Trần tiếp tục im lặng.
"Thôi đi, đừng giả vờ nữa."
Lý Trường Thanh cười, cô ngồi trên bàn đá bên cạnh hắn, nhìn lý lịch của người thanh niên này với vẻ thích thú:
"Người cứu ta lúc bị phục kích chắc chắn là ngươi, hai hôm trước vì bận đột xuất nên không kịp tới hỏi ngươi, tối hôm nay ngươi phải nói rõ ràng cho ta biết mới được."
"Không phải ta, là ông chủ của bọn ta làm." Khánh Trần giải thích nghiêm túc.
Câu này chẳng khác nào thừa nhận mình là người du hành, nhưng dù gì việc này muốn giấu cũng không được.
Nhưng mà hắn vẫn còn muốn giãy dụa thêm chút nữa với thân phận là ông chủ hay nhân viên của Bạch Trú.
Lý Trường Thanh từ tốn nói:
"Nếu tay súng bắn tỉa ở trên cao ốc Kim Mậu chỉ nổ súng rồi giết sạch mấy tên bắn tỉa khác của đối phương thì ta chưa thể khẳng định là ngươi, dù sao ngươi cũng có thể nhờ người khác đến giúp."
Lúc này, Lý Trường Thanh vừa nói chuyện vừa liếc nhìn sang Khánh Trần:
"Nhưng sau khi bắn xong hắn lại không rời đi mà tình nguyện mạo hiểm tính mạng vì ta tiếp tục xả súng gây hỗn loạn chiến trường, từ lúc đó ta đã biết chắc là ngươi."
Khánh Trần thở dài:
"Không phải thật mà."
"Đừng chối nữa, dù không phải ngươi, ta cũng nhận định đó là ngươi."
Lý Trường Thanh nói:
"Ngoài ra, ta nghe người du hành nói, tay súng bắn tỉa thần bí ở thế giới ngoài là ông chủ của ngươi. Nhưng ta lại nghĩ, ai có tư cách làm ông chủ của ngươi chứ, ngươi cũng không phải kiểu người chịu làm nhân viên cho người khác. Yên tâm đi, ta sẽ không nói cho ai biết đâu."
Khánh Trần thở dài:
"Biết bao nhiêu bí mật đều bị tiết lộ rồi."
Nhưng Lý Trường Thanh lại trịnh trọng đứng lên:
"Ta nghiêm túc đó, không bàn đến tình hữu nghị giữa hai ta thì ngươi đã là ân nhân cứu mạng của ta, ta sẽ không đem chuyện này ra đùa giỡn đâu."
Hôm nay người phụ nữ này không mặc áo khoác da kiểu punk đó nữa, thay vào đó là một bộ quần áo chỉnh tề, tóc cũng được buộc gọn ở phía sau.
Bỗng nhiên Khánh Trần cảm thấy, khi người phụ nữ này ăn mặc chỉnh tề, toát lên khí chất mạnh mẽ không sao lý giải được.
Khánh Trần tò mò:
"Theo lý thuyết, nếu ngươi biết ta là người du hành thì sớm đã biết rồi, tại sao đến bây giờ mới biết chứ?"
Lý Trường Thanh suy nghĩ:
"Lúc trước, 99% người du hành đều ở trong tay Lý Vân Dịch, bây giờ hắn đã giao quyền sở hữu lại cho ta, ta biết được rất nhiều chuyện, bao gồm cả mấy chuyện lần này xảy ra với các ngươi ở thế giới ngoài."
Thì ra là vậy.
Nội bộ tập đoàn phân công rõ ràng, mỗi người đều có việc riêng của mình, không thể trao đổi tin tức.
Nhưng bây giờ thì khác, Lý Vân Dịch đã bị cách chức, quyền điều hành tin tức của Lý thị đều nằm trong tay Lý Trường Thanh. Hơn nữa lần này Bạch Trú lại phát huy được tác dụng của mình ở trên chiến trường. Nếu có người du hành biết rõ tình hình, nhất định sẽ báo cáo chuyện tay súng bắn tỉa cho Lý Trường Thanh.
Nhờ vậy mà Lý Trường Thanh mới nhận ra.
Khánh Trần đột nhiên nói:
"Chuyện thế giới ngoài gây sự tại Nhật Bản và các nước Cao Ly, là người của các ngươi làm à?"
Tuy hắn có thể đoán ra được, nhưng vẫn phải xác nhận lại.
"Đúng vậy."
Lý Trường Thanh gật đầu:
"Đây là một trong những kế hoạch quan trọng nhất của Lý thị trong tương lai sắp tới, do lão gia đề nghị, Lý Vân Thọ chỉ đạo, Lý Vân Dịch thi hành. Khánh thị cũng đưa ra một phần người du hành, nhưng chủ lực vẫn là Lý thị. Lần này đối mặt với nội chiến liên bang, Lý thị và Khánh thị là đồng minh."
"Khánh thị chỉ bỏ ra một phần?"
Khánh Trần hiếu kỳ.
"Đúng vậy, họ nhất quyết muốn duy trì thực lực, không biết có tính toán gì không." Lý Trường Thanh nói:
"Nhưng việc này không quan trọng, quan trọng là giải quyết tai họa ngầm bên trong Jindai và Kashima."
"Người du hành của Lý thị phải hoàn thành kế hoạch thế thân à?" Khánh Trần tò mò:
"Thành công chưa."
"Đương nhiên thành công rồi, nhưng chi tiết cụ thể không thể nói cho ngươi biết được."
Lý Trường Thanh cười tủm tỉm:
"Mà lần này nên cảm ơn ngươi, cấp dưới của ta nói, trong kế hoạch xuyên không ngược mà Cửu Châu ngăn chặn lần này có người mạo danh ta, tính ra ngươi đã cứu ta hai lần, ta nên báo đáp ngươi thế nào đây?"
Khánh Trần liếc mắt nhìn đối phương một cái:
"Mới 1, 2 lần thôi, lần này chẳng qua chỉ giúp đỡ chút xíu, chủ yếu vẫn là công lao của Cửu Châu."
"1, 2 lần...."
Lý Trường Thanh bĩu môi:
"Ngươi cũng khá xét nét đấy."
Lúc này, Khánh Trần mới cảm thấy có gì đó không đúng:
"Lão gia đã có ý muốn đoạt quyền của Lý Vân Dịch, sao vẫn giao việc quan trọng như vậy cho hắn? Cho nên, lần này cũng là diễn à?"