Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 833: Cuộc Chiến 8




Trên thực tế, thời gian trước Hà Kim Thu vừa dẫn theo thành viên Cửu Châu tung hoành toàn bộ khu vực Trung Đông, không thiếu chơi trò hớt tay trên, cướp bóc người du hành nước Mỹ cũng chẳng phải đôi ba lần. Nếu không, Cửu Châu cũng không được giàu có đến thế.

Sắp hết thời gian, rất ít người ngoại cảnh có thể làm gì được họ, đành phải tạm thời nhẫn nhịn.

Ngay lúc này, gã đàn ông trung niên đang cố kéo dài thời gian chợt quay đầu chuồn, không do dự một giây.

Kashima vốn dự định chơi chiêu một mũi tên trúng hai đích, dẫn dụ cả Hà Kim Thu và boss Bạch Trú ra để giết chết, nhưng không ngờ lại dụ ra một bậc tổ tông thế này.

Có lẽ đây chính là vị cao thủ cấp A duy nhất của thế giới ngoài.

Hà Kim Thu cười nói:

"Bây giờ muốn đi có phải hơi trễ rồi không?"

Ngay khi Hà Kim Thu đang nói, Thanh Ngọc Kiếm Tiễn đã vẽ nên một vệt trắng trong đêm đen, xé gió bay tới!

Có điều, một việc ngoài ý muốn của tất cả đã phát sinh.

Cảnh tượng sau lưng gã đàn ông trung niên kia đột nhiên gập lại, như thể có người từ hư không ghép thế giới này với không gian.

Thanh Ngọc Kiếm Tiễn đang bay thẳng về phía gã đàn ông trung niên, khi ngang qua mảnh không gian này liền biến mất, chỉ vọng lại hai tiếng leng keng, như vừa đâm vào thứ gì cứng rắn.

Hà Kim Thu nhíu mày:

"Năng lực không gian à? Không đúng, là ảo giác."

Hắn đi về phía gã đàn ông trung niên vừa chạy thoát, thấy không gian vặn vẹo dần tán đi, Kiếm Tiễn của hắn đã xuyên thủng biển xe bus ở trạm bus bên đường, cắm xuống đất.

Quỹ tích bay của Thanh Ngọc Kiếm Tiễn chưa từng bị vặn cong, cảnh tượng họ vừa thấy chỉ là ảo giác.

"Thì ra còn để dành chiêu này. Thú vị đây, lại có kẻ biết chơi ảo thuật."

Hà Kim Thu nhìn về phía ngã tư đường, gã lái xe bồn chở dầu đã chẳng thấy tung tích.

Đương nhiên, có lẽ đối phương vẫn chưa chạy được xa, đây chỉ là ảo giác khiến họ không nhìn thấy thân hình đối phương mà thôi.

Hà Kim Thu cẩn thận quan sát bốn phía, hắn nhạy bén phát hiện cảnh vật có biến ảo cực nhỏ, có chỗ bất đồng với hiện thực, nhưng rất khó phân chia.

Hắn biết gã đàn ông trung niên kia có khả năng vẫn đang đứng trong phạm vi trăm mét quanh mình, thong thả di chuyển, ngay cả tiếng bước chân cũng biến mất không nghe thấy.

Nếu không thì với năng lực nhận biết cấp A của hắn, chỉ cần nghe thấy tiếng bước chân là có thể lần theo đó tìm được vị trí.

"Có vẻ đúng là không làm gì được loại ảo thuật này."

Hà Kim Thu thản nhiên cảm khái.

Nhưng vừa dứt lời, đột nhiên màn đêm yên tĩnh vang lên tiếng súng bắn tỉa.

Hà Kim Thu quay đầu nhìn lại, tiếng súng dường như chỉ cách hắn chừng 700 mét, rất gần.

Đây không phải là đợt tập kích của Jindai, Kashima, đối phương rất thận trọng, thậm chí còn không nhìn mình lấy một lần.

Từ từ đã!

Hà Kim Thu nhìn về phía gã đàn ông trung niên trốn đi, chợt thấy dưới đèn đường trống không bỗng xuất hiện một mảnh đỏ như ánh phản xạ của vũng máu.

"Ông chủ Bạch Trú."

Hà Kim Thu ngạc nhiên.

Hắn còn tưởng đêm nay đối phương thực sự không tới, bởi cả đêm chưa từng nghe thấy đối phương nổ súng.

Thật không ngờ, đối phương có tới, nhưng chỉ ẩn nấp tương đối kiên nhẫn hơn thôi.

Ảo thuật tán đi, người duy trì ảo thuật thấy đồng bọn đã chết liền nhanh nhẹn trốn xa.

Thi thể của gã đàn ông trung niên kia lẳng lặng nằm đó, sau lưng là một lỗ máu lớn, lưng và ngực đều bị đạn xuyên thủng.

Xạ kích ở cự ly 900 mét, đối với vị boss Bạch Trú kia quả thật chẳng đáng nói đến.

Nhưng Hà Kim Thu không rõ, vị boss Bạch Trú này đã phá màn ảo thuật bằng cách nào? Cao thủ cấp A như hắn mà lúc ấy còn không có cách nào, vị boss thần bí kia tập kích từ khoảng cách 900 mét lại dễ dàng tìm ra mục tiêu.

Thật quá thần kì, Hà Kim Thu nhíu mày suy tư.

Hắn không biết rằng, người thức tỉnh sử dụng ảo thuật kia tuy cũng lợi hại nhưng cảnh tượng ngụy tạo chung quy cũng phải có chỗ khác biệt so với cảnh thật.

Ngay khoảnh khắc ảo giác hình thành, cảnh tượng khu phố trước và sau ảo giác đều xuất hiện trong đầu Khánh Trần, nhanh chóng chồng lên nhau, như là chơi trò đố vui tìm điểm khác biệt vậy, hắn liếc một cái là nhìn ra điểm khác biệt ngay.

Ảo thuật là cần dùng sức tưởng tưởng để xây dựng thế giới nhìn như thế giới thật, nhằm đánh tráo thật giả.

Nhưng đối với Khánh Trần, giả vẫn là giả thôi.

Qua tai nghe, Đường Khả Khả hỏi:

"Ông chủ, có thể đại khái xác định được vị trí đối phương nổ súng, giờ chúng ta sẽ đuổi theo hắn luôn chứ?"

Hà Kim Thu suy nghĩ một lát:

"Vốn định dụ hắn nhắm vào ta, chưa biết chừng ta có thể tìm được hắn ngay, nhưng người này giỏi ẩn nhẫn quá đi, thậm chí không thèm nhìn ta lấy một cái. Không cần đi tìm, các ngươi không tìm được hắn đâu, chắc chắn trước khi nổ súng, hắn đã hoạch định đường rút lui rồi, giờ chưa biết chừng đã chuồn xa."