Khánh Trần gật đầu:
"Tuy rằng hình thức lớn hơn ý nghĩa, nhưng lỡ như có người muốn đột nhập, ít ra những người này có thể báo động trước."
Hắn dừng xe, nói với hai người trong đó:
"Đi đậu hai chiếc xe này ở bên ngoài tiểu khu đi, ngoài ra nói với La Vạn Nhai một tiếng, bảo hắn mua thêm mấy chiếc xe điện nữa, về sau cần dùng đến."
Không phải Khánh Trần không thích xe sang, tất nhiên là hắn thích mấy chiếc siêu xe có khả năng tăng tốc hơn 100km trong hai hoặc ba giây rồi.
Nhưng Khánh Trần quá thực dụng, hắn biết rõ chạy xe điện trong thành phố mới là sự lựa chọn nhanh và hữu hiệu nhất.
Bây giờ Bạch Trú cũng không phải tổ chức lớn gì, mọi thứ đều phải đạt hiệu suất cao nhất mới có thể đi nhanh hơn được.
Vào đến trong biệt thự, Khánh Trần phát hiện đám người Nam Canh Thần, Lưu Đức Trụ đang xung quanh Hồ Tiểu Ngưu, còn Hồ Tiểu Ngưu lại cầm trong tay khẩu súng lục trước kia Khánh Trần cho Lưu Đức Trụ.
Nhìn thấy Khánh Trần trở về, Lưu Đức Trụ hơi ngượng ngùng:
"Trần ca, ta có thể tặng khẩu súng lục ngươi tặng ta cho Tiểu Ngưu không?"
"Tại sao?"
Khánh Trần hỏi:
"Có người đàn ông nào không thích súng chứ, cứ vậy mà đem tặng cho hắn à?"
"Bây giờ trong nhà ngay cả Tiểu Đồng Vân cũng trở thành người tu hành, chỉ còn mỗi Tiểu Ngưu là vẫn chưa có năng lực tự bảo vệ mình, ta muốn tặng hắn khẩu súng này để phòng thân."
Đến bây giờ, mọi người trong Bạch Trú đều đã trải qua biết bao lần cộng tác chiến đấu rồi, không còn chia năm xẻ bảy nữa.
Hành động tặng súng của Lưu Đức Trụ cũng minh chứng cho điều đó.
Trước kia tên này có cái gì tham cái đó, giờ đây lại chủ động tặng đồ cho người khác, xem ra đã tiến bộ không ít.
Hồ Tiểu Ngưu nhìn về phía Khánh Trần, Khánh Trần gật đầu:
"Cũng được, nhưng không cần phiền phức như vậy, qua mấy ngày nữa ta sẽ dạy các ngươi cách dùng súng ống. Nhưng nếu để cho mấy tổ chức hàng xóm thấy Bạch Trú chỉ có một cây súng lục, họ sẽ tưởng Bạch Trú rất keo kiệt, nè, mỗi người một cây."
Nói xong, mọi người thấy Khánh Trần lấy từ trong người ra bốn khẩu súng lục đặt lên trên bàn.
Mấy cây này Khánh Trần lấy được từ trên người của một tên sát thủ ở cao ốc Bác Thụy, không chỉ có bốn khẩu súng lục, còn có 8 băng đạn lớn.
Nam Canh Thần đứng bên cạnh nhìn mà choáng váng, e là vừa rồi vị cảnh sát giao thông chặn họ lại để giáo huấn người thanh niên này ba mươi phút hơn cũng không hề biết trên người hắn ta còn giấu nhiều súng đạn như vậy...Nguy hiểm biết bao!
Song vào lúc này, giữa mấy khẩu súng lục trên bàn, từ từ xuất hiện một bức thư trống rỗng.
Mọi người nhìn nhau.
Khánh Trần mở bức thư ra, thấy trên mặt thư viết:
"Chúc mừng thăng quan nhà mới."
"Câu này đang ám chỉ là hắn đã biết địa chỉ mới của chúng ta à."
Lưu Đức Trụ nói thầm:
"Hắn muốn làm gì đây? Chắc không tìm cơ hội đến đánh bom chúng ta đâu ha?"
Nếu là người du hành khác, chắc chắn không có cơ hội này, vì những người đó không thể nào ở trong nước mà dám khủng bố bằng vũ khí hạng nặng như vậy.
Nhưng Huyễn Vũ thì khác, thậm chí đối phương có thể mang Biên Cảnh - 011 không người máy ở thế giới trong về, chứng tỏ đối phương có bản lĩnh mang theo vũ khí, người như vậy khó mà đề phòng được.
Ngay sau đó, lại có một bức thư xuất hiện:
"Yên tâm, ta sẽ không dùng mấy thủ đoạn đê tiện đó đâu."
Giống như đối phương đoán được suy nghĩ của Bạch Trú nên đã ngay lập tức giải thích rõ ràng.
Bức thư thứ ba xuất hiện, trong đó có một tin tức vô cùng quan trọng liên quan đến Jindai và Kashima, nội dung là một lộ trình hoạt động bí mật của người nào đó.
Lưu Đức Trụ hoài nghi:
"Không phải ông chủ có hiềm khích gì đó với người nắm giữ con tem ác ma này hả, sao giờ đối phương lại gửi tin tức không công cho chúng ta vậy?"
Khánh Trần bình tĩnh trả lời:
"Bởi vì hắn cũng có thù với Jindai và Kashima, nên hắn hy vọng chúng ta lưỡng bại câu thương."
Nước cờ này rất rõ ràng, dù Bạch Trú biết ý nghĩ của Huyền Vũ thì vẫn phải đi.
Từ mấy bức thư này của Huyễn Vũ có thể thấy được, tuy rằng quân đội của đối phương ở Lạc Thành đã bị tổn thương sinh lực, nhưng vẫn còn nền móng trụ lại.
Trước mắt xem ra, lực lượng trong tay Huyễn Vũ nếu không bị tổn thất trong tay Khánh Trần, tổ chức của đối phương cũng không nhỏ so với Jindai và Kashima.
Lúc này Khánh Trần đã hiểu ra, Huyễn Vũ này nhất định là một trong số ít người nắm quyền điều khiển người du hành của Trần thị hoặc Khánh Thị.
Chỉ có như vậy mới có thể trong khoảng thời gian ngắn, có được hệ thống tình báo lớn mạnh đến thế.
Bằng không chỉ dựa vào một bức thư của đối phương mà muốn thu hút người du hành thì còn phải chờ đến năm nào.
Rốt cuộc là người của Khánh thị hay là Trần Thị chứ?
Nhìn chung có vẻ là Trần thị, vì nếu là Khánh thị thì ngài ảnh tử sẽ không để đối phương làm như vậy.