Vào lúc này, mấy người Lưu Đức Trụ đã được Hồ Tiểu Ngưu đón về biệt thự số 12.
Chỉ là họ lại phát hiện Khánh Trần và Nam Canh Thần còn chưa về.
Họ chia nhau rời khỏi hiện trường.
Sau khi Hồ Tiểu Ngưu đến đón Lưu Đức Trụ, còn tìm một nơi cho hắn phun lửa ra, phun cả buổi mới xong Theo lý thuyết, đáng lẽ Khánh Trần và Nam Canh Thần phải về nhà trước rồi chứ.
“Trần ca và Nam Canh Thần sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”
Lúc này Lưu Đức Trụ cũng gọi Khánh Trần là Trần ca theo Nam Canh Thần.
“Gọi điện đi.”
Trương Thiên Chân nói:
“Xem có kết nối được không.”
Trong phút chốc, tất cả thành viên Bạch Trú đều khẩn trương hẳn lên.
Hôm nay là một ngày vô cùng nguy hiểm, nhỡ may sau khi họ đi, Khánh Trần và Nam Canh Thần lại gặp phải kẻ địch thì làm sao?
Khánh Trần bắt máy, nói:
“Về nhà chưa?”
Lưu Đức Trụ:
“Về rồi.”
“Phun lửa xong chưa? Có gì bất thường không.”
Khánh Trần hỏi.
“Phun xong rồi, không có gì bất thường, chỉ thấy hơi nóng, nước tiểu cũng hơi vàng...”
Lưu Đức Trụ hỏi:
“Trần ca, sao các ngươi còn chưa về.”
“À, chúng ta xử lý một số chuyện, không có việc gì đâu, đừng lo.”
Khánh Trần nói.
“Được rồi.”
Lưu Đức Trụ yên tâm cúp điện thoại:
“Là chúng ta suy nghĩ nhiều, họ không có việc gì.”
“Ừm, không có việc thì tốt.”
Hồ Tiểu Ngưu nói.
Sau khi cúp máy, Khánh Trần quay đầu nhìn chú cảnh sát giao thông trước mặt.
Lại nghe đối phương kiên nhẫn nói:
“Nhớ kỹ lần sau đi xe điện thì đừng chở thêm ai cả. Còn nữa, đi xe điện thì phải đội mũ bảo hiểm biết chưa. Lần này thấy các ngươi vẫn là học sinh nên chỉ răn dạy bằng miệng, lần sau sẽ phạt tiền.”
Khánh Trần, Nam Canh Thần:
“Vâng, chú cảnh sát...”
Sở dĩ đến bây giờ hai người họ còn chưa về đến nhà, là vì chở nhau bằng xe điện còn không đội mũ bảo hiểm, bị chú cảnh sát giao thông tóm lại dạy dỗ...
…
Sự thật chứng minh.
Dù cho ngươi vừa cứu cả một tòa nhà, thì ngươi vẫn phải tuân thủ luật lệ giao thông.
Kể cả cứu thế giới cũng không được.
Mà điều này cũng chứng minh rằng thực ra trên đời này không có người nào không phạm phải sai sót, tuy Khánh Trần đã rất cẩn thận nhưng vẫn không nhớ rằng đi xe phải đội mũ bảo hiểm.
Nam Canh Thần lại lia nhanh qua chiếc xe điện đang chạy song song với Khánh Trần.
Hắn tò mò:
"Trần ca, tại sao gia tộc Jindai cứ nhắm vào ngươi thế? Cho dù ngươi có phá hỏng hành động của họ mấy lần, nhưng không phải lúc này họ nên dốc toàn lực để hoàn thành kế hoạch xuyên không ngược à? Chỉ khi nào hoàn thành được kế hoạch này, dùng người du hành để mạo danh nhân vật chủ mốt của Lý thị, khiến nội bộ Lý thị rối loạn thì mới phát huy được ưu thế của họ ở chiến trường chứ. So với việc này, hình như tay súng bắn tỉa không được xem là ưu tiên cao nhất nhỉ."
Khánh Trần suy nghĩ rồi nói :
"Ta cũng đang suy nghĩ về vấn đề này, tuy họ khống chế rất nhiều người du hành, nhưng nguy cơ họ bại lộ trước hơn chục người du hành rất cao, suy xét thế nào cũng thấy không lý trí lắm, ngược lại sẽ kích động hận thù giữa họ và tay súng bắn tỉa, trừ khi..."
Nam Canh Thần ngây người:
"Trừ khi cái gì?"
"Trừ khi trong kế hoạch xuyên không ngược lần này của họ có người thế thân hoặc người mà tay súng bắn tỉa nhất định sẽ cứu."
Khánh Trần bình tĩnh nói:
"Ví dụ như Lý Trường Thanh."
Khánh Trần cho rằng đây mới là lời giải thích hợp lý nhất.
Ai cũng biết, tay súng bắn tỉa này ở thế giới trong đã từng liều mạng đi cứu Lý Trường Thanh một lần, thậm chí khi có nguy cơ bị phát hiện, hắn vẫn không bỏ đi mà ở lại để giúp Lý Trường Thanh gây sức ép với sát thủ Jindai.
Cho nên, nếu kế hoạch xuyên không ngược của Jindai, Kashima đã tìm được Lý Trường Thanh ở thế giới ngoài, đối phương mới thật sự lo lắng tay súng bắn tỉa sẽ lại xuất hiện và gây trở ngại cho họ.
Hơn nữa, một khi Lý Trường Thanh ở thế giới trong bị thay thế, thì Jindai và tay súng bắn tỉa cũng sẽ trở thành kẻ thù không đội trời chung.
Nam Canh Thần thấp giọng nói:
"Trần ca, có khi nào Lý Y Nặc cũng là ứng cử viên để mạo danh không?"
"Có vẻ là không, nhưng vẫn phải cẩn thận." Khánh Trần nói:
"Lý Y Nặc không có chức vụ gì, cho nên đối với Lý thị vẫn chưa quan trọng đến mức gây ảnh hưởng đến thế trận. Nhưng lỡ như đối phương thật sự tìm được rồi, thì chuyện này cũng rất khó nói trước."
Trở lại khu biệt thự, lúc họ vừa mới đến gần biệt thự liền phát hiện trong rừng cây ở hai bên đường có bốn người đang cầm Tiểu Mã Trát ngồi trong bóng râm.
Đối phương vừa nhìn thấy Khánh Trần và Nam Canh Thần liền lập tức đứng dậy cúi chào.
Giống như cảnh đại ca vừa về nhà trong mấy tiểu thuyết...
Chỉ là so với cảnh này, chiếc xe điện mà Khánh Trần và Nam Canh Thần chạy có vẻ vô cùng bất ngờ.
"Trần ca, đây là việc bí mật mà La Vạn Nhai sắp xếp à...."
"Ừm."