Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 793: Nhất Định Sẽ Khiến Ông Chủ Bất Ngờ




Thế giới lại bừng sáng.

Khánh Trần và La Vạn nhai vẫn còn ngồi trong phòng khách.

Trước lần xuyên không này, vì sợ Bạch Trú không muốn đến cứu mình mà La Vạn Nhai đã chủ động đến biệt thự để làm con tin.

Cuối cùng hắn cũng đã lấy lại được tự do.

"Ân nhân ơi, sau này Tiểu La thề sống chết đi theo Bạch Trú, không ngại xông pha khói lửa, nếu ta phản bội, các vị có chém có giết ta cũng không oán hận!"

La Vạn Nhai vừa trở về biệt thự liền nắm chặt lấy cánh tay của Khánh Trần.

Tuy hiện giờ ông chủ của Bạch Trú không có ở đây, nhưng hắn đoán là địa vị của Khánh Trần cũng tương đương với ông chủ.

Cho nên, nói lời cảm ơn với Khánh Trần cũng không sai.

Khánh Trần bình tĩnh ngồi trên ghế:

"Nói chuyện bình thường đi, không cần làm như trong giới giang hồ, còn nữa, không phải ai muốn theo Bạch Trú thì theo đâu."

Phải đặt trước.

Có thể La Vạn Nhai cho rằng, Khánh Trần nói như vậy là để hạ thấp khí thế của hắn, nâng cao địa vị của Bạch Trú.

Nhưng giờ La Vạn Nhai không nghĩ vậy nữa, hắn biết rõ Bạch Trú có địa vị như thế nào ở thế giới trong. Quả thật không phải ai muốn gia nhập là có thể gia nhập.

Lúc này, La Vạn Nhai cẩn thận liếc nhìn Khánh Trần một cái:

"Bên ta lôi kéo được hai người du hành, một người 22 tuổi, một người 32 tuổi, người nhỏ tuổi kia là sinh viên, còn người lớn tuổi hơn là hướng dẫn viên du lịch. Đối với Bạch Trú, hai người này cũng không quá có ích, hay là ngài giao họ cho ta đi, ta đưa họ đi làm việc."

Khánh Trần nhìn La Vạn Nhai:

"Ngươi định làm gì?"

"Đương nhiên là Bạch Trú giao ta việc gì, thì ta làm việc đó."

La Vạn Nhai nói.

Khánh Trần không nghĩ ngợi gì nói:

"Ông chủ có dặn dò về ngươi rồi, ngài ấy muốn ngươi bù vào vị trí tình báo còn trống ở chợ đen của Bạch Trú. Ba người Tiểu Ngưu, Thiên Chân, Trụ Tử, không cần giúp hắn, ông chủ muốn thấy được năng lực của hắn.”

La Vạn Nhai phấn khích. Ông bà ta thường nói vạn sự khởi đầu nan, có mở đầu như hiện giờ là đủ rồi:

"Tiểu La ta nhất định khiến ông chủ bất ngờ!"

"Về nghỉ ngơi trước đi."

Khánh Trần nhìn La Vạn Nhai rời đi, trong lòng cũng khá kỳ vọng. Vị La tổng này hành tẩu giang hồ lại có thể dẫn theo "người nhà" của hắn làm nhiều chuyện như vậy.

Lúc này, La Vạn Nhai ra khỏi biệt thự, tài xế của hắn vẫn đang đứng trước cửa:

"La tổng, cuối cùng ngài cũng ra rồi, ngài không sao chứ?"

"Đừng gọi ta là La Tổng."

La Vạn Nhai thấp giọng nói:

"Ngươi cũng thông báo việc này với các anh em một tiếng đi, từ hôm nay phải xưng bằng tên của ta."

"Tại sao vậy?" Tài xế buồn bực.

La Vạn Nhai nói:

"Bây giờ ta đã có ông chủ mới, nếu để cho ông chủ nghe được các ngươi vẫn còn gọi ta là La tổng, ngài ấy sẽ nghĩ thế nào?"

"Vậy bọn ta sẽ lén gọi La tổng, lúc công khai thì kêu tên của ngài." Tài xế nói.

"Đệt." La Vạn Nhai tức giận:

"Lúc lén lút cũng phải gọi tên của ta, trước mặt một kiểu, sau lưng một kiểu, lỡ bị người khác phát hiện còn khó xử hơn! Cẩn thận! Ngươi theo ta lâu như vậy rồi chẳng lẽ đạo lý ấy cũng không hiểu à?"

"Dạ..."

Tài xế đáp lại.

La Vạn Nhai là người rất nghiêm khắc, với bản thân còn nghiêm khắc hơn.

Ở độ tuổi của hắn, nửa người đã chôn sẵn dưới đất rồi, nhưng vì sinh tồn, bản thân phải miễn cưỡng từ bỏ tiếng địa phương đã nói hơn nửa đời người để học tiếng phổ thông, mà còn học rất giỏi.

Không phải ai cũng làm được điều này.

"À đúng rồi, ngươi đi tập hợp các người du hành của chúng ta lại đi, cứ nói rằng ta muốn đưa họ đi làm việc lớn."

La Vạn Nhai nói:

"Hiện giờ chúng ta đang có 12 người du hành đúng không, nhiêu đó đủ rồi!"

Trong lòng La Vạn Nhai lúc này rất kích động, thế giới ngoài là một thế giới tuân thủ luật pháp, người như hắn cảm giác sinh không đúng thời, trước giờ rất khó phát huy.

Mấy năm nay, nếu không lánh nạn cũng là trên đường đi lánh nạn.

Nhưng thế giới trong này lại khác, ở đó mạng người như cỏ rác, ai ai cũng phải được bữa sớm lo bữa tối, đây cũng chính là thời đại phù hợp nhất với hắn.

Lúc này, tài xế nói:

"La tổng...La Vạn Nhai, căn biệt thự sát vách của họ còn trống kìa, ngài có muốn mua lại để ở gần họ chút không?"

"Không cần." La Vạn Nhai lắc đầu:

"Tốn công phí sức."

"Sao vậy, ngài không muốn gia nhập với họ à? Hay là chê đắt?"

Tài xế hiếu kỳ hỏi.

"Ngươi biết cái quái gì, ta thiếu tiền à? Chỉ là ta vẫn chưa gia nhập mà đã ở gần họ như vậy, không khéo sẽ khiến họ thấy gai mắt, lúc này duy trì khoảng cách là được rồi. Lúc người ta cho ngươi đến gần, ngươi mới đến gần. Lúc không cho ngươi đến gần, tự động ngoan ngoãn cút xa chút, trau dồi thực lực chứng minh bản thân. Mọi chuyện đều nghe theo người khác sắp xếp, đừng có chủ kiến quá."

La Vạn Nhai nói.