Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 783: Tại Cao Ốc Kim Mậu 2




Hắn vô ý thức đưa hai tay ra chắn trước mặt, cơ bắp cả người căng cứng.

Trong chớp mắt, Khánh Trần không thể né tránh được, mới lựa chọn dùng cẳng tay đỡ một cú đá của vị khách không mời mà đến này.

Cả người thiếu niên bay ngược ra khỏi lối thoát hiểm giống như một đống cát, đập vào trên bức tường cầu thang.

Thật nhanh!

Người tới là một chiến sĩ gen cấp B!

Khánh Trần là cấp D đỉnh phong, không hề có sức đánh trả chiến sĩ gen cấp B này, xương cốt cả ngươi như vỡ ra thành từng mảnh, lục phủ ngũ tạng cực kì đau đớn.

Hắn đau đến mức phun ra một ngụm máu tươi, gần như muốn ngất đi!

“Ngươi chính là tay bắn tỉa kia đi.”

Chiến sĩ gen cấp B bình tĩnh hỏi.

Khánh Trần nhận ra giọng nói này.

Vương Bính Tuất.

Là Vương Bính Tuất đã từng hộ tống đội ngũ thu thú!

Mặc dù súng ngắm lợi hại, nhưng chỉ đến lúc này, Khánh Trần mới nhận ra rõ sự chênh lệch thực sự giữa mình và cao thủ.

Quả nhiên vẫn phải chăm chỉ tu hành.

Cũng may lúc này Khánh Trần vẫn dùng dáng vẻ của Zard, chắc đối phương không nhận ra hắn đâu?

Vương Bính Tuất đi ra khỏi lối thoát hiểm, nhưng lúc Khánh Trần ho ra máu, Vương Bính Tuất lại nhìn thấy một khẩu súng ngắm màu đen to lớn bỗng nhiên xuất hiện trong tay đối phương, bóp cò về phía mình.

Vương Bính Tuất vội vàng quay người muốn tránh đường đạn, nhưng hắn đứng quá gần Khánh Trần, căn bản không ngờ đối phương lại đột nhiên lấy súng ngắm ra.

Trong tiếng ầm vang, Vương Bính Tuất không tránh kịp, cánh tay trái của hắn bị bắn một phát gãy xương.

Khánh Trần thở dài trong lòng, đối mặt với cao thủ cấp bậc này, chỉ cần đối phương đề phòng, mình sẽ không thể bắn ra hiệu quả trí mạng ở khoảng cách gần ngay trước mặt được.

Vương Bính Tuất vừa đau đớn vừa giận dữ, hắn lao lên nhanh như báo đi săn, đá một cú vào đầu Khánh Trần, muốn khảm nó vào trong tường.

Khánh Trần chuyển động họng súng theo Vương Bính Tuất, lại phát hiện đối phương nhanh hơn hắn quá nhiều!

Nguy hiểm!

Đường cùng rồi!

Một tiếng búng tay vang lên.

Nó truyền đến từ trong lối thoát hiểm.

Còn có người khẽ nói:

“Mới uống hai chén trà mà suýt nữa đã đến muộn.”

Thời gian trong cao ốc Kim Mậu dường như...Không, là chậm lại thật.

Một người đội mũ lưỡi trai ung dung đi lên mười bậc thang.

Đối phương leo cầu thang rất nhàn nhã, nhưng tốc độ lại cực kì nhanh.

Cái chân đang đá ra của Vương Bính Tuất chậm chạp đến gần đầu Khánh Trần giống như một bộ phim quay chậm.

Mà bóng người đội mũ lưỡi trai kia thì ho một tiếng, đi ngang qua bên cạnh Vương Bính Tuất.

Chỉ thấy hắn lướt nhẹ ngón tay qua cổ Vương Bính Tuất, nhẹ nhàng nhã nhặn giống như chuồn chuồn đạp nước.

Sau đó, bóng người kia nâng cái chân đang đá Khánh Trần của Vương Bính Tuất lên 10 cm.

Lại một cái búng tay.

Tốc độ thời gian bỗng nhiên khôi phục bình thường.

Thời gian đang sền sệt giống như một vũng bùn.

Mà sau một tiếng búng tay, thời gian bỗng nhiên đổ ập xuống như đập nước vỡ đê.

Giữa cổ Vương Bính Tuất đột nhiên chảy máu đầm đìa, cái chân đang đá Khánh Trần lại lướt qua đỉnh đầu, trúng vào bức tường trống rỗng!

Bức tường vỡ vụn, một đống tro bụi bắn hết lên người Khánh Trần.

Nhưng Vương Bính Tuất còn thảm hơn hắn, thậm chí chiến sĩ gen cấp B này còn chưa hiểu đã xảy ra chuyện gì đã chết vì động mạch cổ vỡ tan rồi.

Trong ánh sáng lờ mờ, Khánh Trần khiếp sợ nhìn người quen thuộc trước mặt:

“Ảnh Tử tiên sinh?”

Ảnh tử Khánh thị ngồi xổm ở trước mặt Khánh Trần, gõ nhẹ đốt ngón tay ngón giữa, ngón trỏ của mình lên trên mặt Khánh Trần, phát ra tiếng vang lộp bộp.

Giống như đập vào gỗ.

Sau đó, Ảnh tử Khánh thị lại nhìn về phía cổ tay Khánh Trần.

Hắn cầm cổ tay Khánh Trần lên ngắm nghía:

“Con Rối Giật Dây? Vậy mà tổ chức Kỵ Sĩ lại truyền thừa Con Rối Giật Dây cho ngươi, xem ra bây giờ tổ chức Kỵ Sĩ có rất nhiều sát ý, còn dùng cả vật cấm kỵ đã phủi bụi từ lâu này.”

Khánh Trần luôn có cảm giác bất lực khi đối mặt với ảnh tử Khánh thị.

Dường như đối phương biết tất cả mọi chuyện, nhưng lại không hề để ý.

Ngươi không biết rốt cuộc hắn là ai, cũng không biết rốt cuộc hắn muốn làm gì.

Nếu như ngươi không biết loại người này muốn làm gì, sẽ không có cách nào đối phó với hắn.

“Còn có cả vật cấm kỵ ACE-005 nữa, sư phụ Lý Thúc Đồng của ngươi chịu chi thật đấy, còn cho ngươi cả cấm kỵ vật ACE-005.”

Ảnh tử Khánh thị tiếp tục thở dài nói:

“Xem ra, có phải ta cũng nên cho ngươi vật cấm kỵ mới có thể lấy lòng ngươi được không?”

Khánh Trần ngẫm nghĩ rồi nói:

“Cũng không phải là không được.”

“Khụ khụ, không ngờ ta sẽ đến cứu ngươi đúng không.”

Ảnh tử Khánh thị ho khan nói:

“Lục phủ ngũ tạng bị lệch, xem ra ngươi phải nghỉ ngơi mấy ngày…Xương cốt, ồ, xương cốt của ngươi lại không sao.”

Ảnh tử Khánh thị véo xương cánh tay hắn, phát hiện vốn nên gãy xương nhưng lại không sao cả.