Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 782: Tại Cao Ốc Kim Mậu 1




Hắn liên tục bóp cò mấy lần, mặc cho đạn bay lên không trung.

Tam Nguyệt thấy cảnh này, thở dài nói:

“Không chỉ bắn chính xác, hơn nữa còn rất thông minh, lần này cũng đủ để Lý Trường Thanh trở mình.”

Chưa chắc mỗi phát súng trên chiến trường của một tay bắn tỉa đều phải trúng đích mới được coi là uy hiếp, hắn chỉ cần khiến tất cả kẻ địch biết mình vẫn còn ở đó, mình chính là một sự uy hiếp.

Mọi người trong chiến trường không thể xác định có phải một giây sau mình sẽ là đối tượng bị ngắm bắn không, chỉ có thể không ngừng chuyển động thật nhanh, bỏ lỡ hết những cơ hội chém giết.

Tiếng súng ngắm giống như thanh kiếm Damocles treo trên đầu mỗi kẻ địch, ai cũng không biết nó sẽ rơi xuống lúc nào.

Sở dĩ Tam Nguyệt thở dài nói ra câu này, là vì nàng biết sẽ có càng nhiều siêu phàm giả chết trong tay tên bắn tỉa kia.

Sau đó, quạ đen lại phải tăng ca.

Trong chiến trường trên phố đã mất ba chiến sĩ gen, tất cả đều cẩn thận đề phòng mũi tên của Lý Trường Thanh, nhưng sau khi Thanh Ngọc trở lại trong tay áo nàng thì không được sử dụng nữa.

Lý Trường Thanh biết, chắc chắn lúc này cao thủ cấp A đang ẩn nấp chờ phá hủy thanh kiếm của nàng.

Tiếng súng ngắm còn đang vang lên, nhưng không có một viên đạn nào bắn vào trong phố.

Tất cả chiến sĩ gen đều cảm nhận được áp lực vô hình, càng ngày càng gò bó khi đối mặt với Lý Trường Thanh.

Cho nên rõ ràng gia tộc Jindai chiếm ưu thế về số lượng và thực lực, nhưng lại giống như bị Lý Trường Thanh lấn áp vậy.

Đây chính là quyền hành của tay bắn tỉa trên chiến trường, không ai có thể coi thường được.

Lúc này, gia tộc Jindai chỉ còn lại năm cao thủ, Lý Trường Thanh đột nhiên uốn dẻo cơ thể, hai bàn tay uốn lượn giống như đang vẽ ra một vòng tròn đẹp đẽ trong nháy mắt.

Đó là Bát Quái Chưởng Pháp mà Lý Trường Thanh được học từ nhỏ, bởi vì lúc này kẻ địch không bao vây nàng nữa nên nó mới có đất dụng võ.

Tiếng súng ngắm kia giống như một nhịp trống kì diệu, để Lý Trường Thanh chiến đấu dễ dàng thoải mái.

“Dựa theo nguyên tắc của tay bắn tỉa, thật ra hắn nên giết những tay bắn tỉa khác rồi mới thay đổi vị trí.”

Tam Nguyệt nói:

“Quan hệ của hắn và Lý Trường Thanh rất tốt à, lại tình nguyện vi phạm nguyên tắc của tay bắn tỉa, ở đây giúp đỡ ngăn chặn khí thế của kẻ địch trên chiến trường.”

“Ta không biết hắn.”

Lý Đông Trạch nói.

“Nếu không đi thật, hắn sẽ gặp phiền phức đấy.”

Tam Nguyệt nói.

Nói rồi, Tam Nguyệt quay người đi xuống tầng.

“Ngươi đi đâu đấy?”

Lý Đông Trạch hỏi.

Tam Nguyệt ngẫm nghĩ:

“Không cần xem tiếp trận chiến nữa. Nghe nói dưới tầng có một quán bar nhỏ không tệ, có thể gọi một ly cocktail, uống xong sẽ đi thu dọn thi thể siêu phàm giả của gia tộc Jindai...Nói không chừng còn phải nhặt xác cho người thừa kế Kỵ Sĩ nữa đấy.”

Có vẻ Tam Nguyệt đã biết chắc kết quả rồi.

Tam Nguyệt nhìn về phía Lý Đông Trạch:

“Không đi uống một chén sao?”

Nhưng Lý Đông Trạch lại quay người đi nhanh hơn cả Tam Nguyệt:

“Không cần, ta còn có việc khác.”

“Đi cứu người?”

Tam Nguyệt hiếu kỳ nói:

“Không đến uống một chén?”

“Không uống, rượu trong quầy dưới tầng đều được nhập hàng từ chỗ ta.”

Lý Đông Trạch nói.

Tam Nguyệt hiếm khi tỏ ra ngạc nhiên.

Vào lúc này, Khánh Trần vừa bóp cò, vừa chú ý đến động tĩnh xung quanh.

Hắn cũng biết rõ nguyên tắc của một tay bắn tỉa, nếu đã hoàn thành nhiệm vụ, xử lý tay bắn tỉa bên đối phương rồi thì phải nhanh chóng rời khỏi mới đúng.

Gia tộc Jindai có rất nhiều sát thủ trong thành phố số 18, nhiều đến mức có thể đồng thời đối phó với hắn và Lý Trường Thanh.

Một tay bắn tỉa đứng im bất động, nhất định sẽ bị người ta tìm thấy.

Thế nhưng hắn cũng biết Lý Trường Thanh vẫn còn có áp lực rất lớn, hắn không thể buông tay.

Một lát sau, lão Cửu đang hôn mê đã tỉnh lại từ bao giờ.

Hắn nằm trên mặt đất híp mắt quan sát nửa ngày, cuối cùng cũng tìm đúng thời cơ đứng dậy, vọt tới chỗ một người trong đó để giảm bớt áp lực giúp Lý Trường Thanh như không thiết sống nữa.

Lão Cửu còn đang bị thương, cho nên sức chiến đấu giảm mạnh, hắn chỉ có thể chật vật ôm lấy chiến sĩ gen bị ngã xuống, kiên quyết không buông tay.

Mặc cho đối phương đấm từng cú lên xương sườn của hắn.

Lão Cửu vốn phải đổi tên thành lão Thập Lục, sợ rằng sau trận chiến này lại thành lão Thập Cửu.

Vết thương do từng cú đấm gây ra chưa chắc đã nhẹ hơn súng ống.

Mũi tên lại xuất hiện trong tay áo của Lý Trường Thanh, đâm vào hốc mắt chiến sĩ gen đang bị lão Thập Cửu khoá chặt nhanh như chớp.

Nhìn đến đây, Khánh Trần quả quyết cất súng rời đi.

Không hề dây dưa dài dòng.

Hắn đội mũ trùm, đi đến lối thoát hiểm của cao ốc Kim Mậu.

Cao ốc Kim Mậu đã bị cắt điện từ bao giờ rồi, cả toà nhà tối om.

Khánh Trần vừa đi vào lối thoát hiểm, một bóng người lao đến từ chỗ cầu thang mờ tối.