Khánh Trần nghĩ một lúc rồi nói:
"Ta nghĩ ra một manh mối rồi, ngươi thử tìm theo hướng này xem. Đầu tiên, hắn bị người ta phát hiện là người du hành ở gần cửa hàng Mitsui, sau đó hắn bị theo dõi rồi bị người ta đánh ngất trong một con hẻm, nên chắc chắn bon chúng phải dùng xe chở hắn đi, bây giờ chúng ta có thể lần theo dấu vết của chiếc xe đó được không?"
"Ta không tìm được.”
Nhất nói.
"Vậy đổi sang cách khác.”
Khánh Trần nói:
"La Vạn Nhai đã bị giam lỏng hơn một tháng, nhưng hắn nói mình chưa bị bỏ đói bữa nào nên chắc chắn nơi đó phải đặt đồ ăn thường xuyên. Ngoài hắn ra còn 7 người cũng đang bị giam ở đó, cộng thêm khoảng 7 người trông coi, ngươi thử tra xem có nơi nào thường đặt 14 suất ăn trở lên không?"
Nhất:
“Trong một tháng có tổng cộng 121991 đơn đặt hàng có 14 phần ăn trở lên, vì có rất nhiều công nhân nhà máy hoặc nhân viên công ty thường đặt đơn chung với nhau nên manh mối này cũng không giúp ích nhiều cho việc tìm kiếm."
"Ngươi lọc ra những đơn đặt hàng có 7 phần ăn giống nhau trở lên xem còn bao nhiêu.”
Khánh Trần nói.
Những người trông coi có thể chọn những món ăn theo sở thích cá nhân, nhưng bọn La Vạn Nhai đều bị giam lỏng, làm gì có người trông coi nào quan tâm những người bị giam giữ thích ăn gì? Nên chắc chắn những người trông coi sẽ chọn những phần ăn giống nhau cho họ.
Nhất nói:
"Sau khi loại bỏ những kết quả không trùng khớp, trong 121991 kết quả lúc đầu còn 14831 đơn đặt hàng. Ngươi có biết họ thường ăn gì không, nếu có món cụ thể thì số đơn hàng sẽ giảm rất nhiều."
Khánh Trần nói:
"La Vạn Nhai nói mỗi ngày hắn đều ăn thứ gì đó nấu từ thịt, lòng trắng trứng và ngô, ngươi thử lọc các đơn hàng xem."
"Vẫn còn 6831 đơn hàng.”
Nhất nói:
"Vì đây là món đang được công nhân viên chức ưa chuộng nên có rất nhiều người đặt món này, có lẽ đối phương sợ bị lần theo manh mối nên mới chọn món này cho họ."
"Vẫn còn nhiều vậy sao.”
Khánh Trần nghĩ một lúc rồi nói: "Trong 6831 đơn hàng có bao nhiêu đơn tự đến lấy?"
Nếu đối phương là gián điệp chuyên nghiệp thì chắc chắn hắn sẽ không nói cho người khác vị trí cụ thể của mình, ngay cả khi thứ giao đến máy bay chuyên chở thức ăn cũng không được.
Nhất:
"Vì bây giờ mọi người đều thích giao hàng tận nhà nên số đơn tự đến lấy không nhiều lắm, kết quả sau khi lọc là 183 đơn hàng. Những đơn hàng này đều tập trung trong 12 nhà hàng, trong đó có một tài khoản đã đặt 124 đơn hàng của 1 nhà hàng trong tháng này. Nhà hàng này nằm trong khu thứ bốn và có một cửa hàng Mitsui nằm cách đó 3km."
"Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì chắc chắn đây chính là họ.”
Khánh Trần nghĩ một lúc mới nói:
"Nhưng chúng ta vẫn phải đi xác minh một chút."
"Đi luôn bây giờ sao?"
Nhất tò mò.
"Không.”
Khánh Trần lắc đầu:
"Cứ để La Vạn Nhai chịu đựng thêm một lúc, nếu không hắn lại nghĩ chúng ta cứu hắn rất dễ dàng. Hơn nữa, ta muốn cho hắn chút thời gian moi thông tin từ bọn gián điệp, hi vọng hắn đừng khiến ta thất vọng...Để xem hắn có moi được chút thông tin gì không."
"Lần nào ngươi cũng dùng chiến thuật bẩn thỉu này.”
Nhất nói.
Thật ra còn một trường hợp khác là lũ gián điệp tự nấu cơm cho những người du hành bị giam ở đó.
Nhưng nếu không tìm được manh mối gì từ những đơn đặt đồ ăn thì chắc chắn Khánh Trần sẽ nghĩ đến trường hợp này, sau đó hắn chỉ cần lần theo những đơn hàng mua nguyên liệu nấu ăn để tìm ra họ.
Nếu một người sống ở đây thì chắc chắn người đí phải để lại dấu vết gì đó, huống chi là 14 người?
Nếu lũ gián điệp chia ra mỗi người mua 2 phần thì chắc chắn hắn sẽ không thể tìm ra.
Nhưng đâu phải mỗi Khánh Trần mới là kẻ địch của họ, mà ngay cả Lý Trường Thanh cũng đang truy lùng họ ở khắp nơi, chắc chắn họ sẽ không dám đi ra ngoài quá nhiều.
"Bây giờ chúng ta đi đâu.”
Nhất hỏi.
"Hội sở Bất Lạc Mạc, gặp Lý Đông Trạch.”
Khánh Trần thở dài nói:
"Đến lúc phải xử lí việc công bằng hay không rồi."
Thật ra đến tận bây giờ hắn vẫn không ngờ mình sẽ phải xử lí những chuyện như thế này.
Khi Khánh Trần đến hội sở Bất Lạc Mạc, những vệ sĩ đứng ngoài của không ngăn cản hắn mà trực tiếp cho vào.
Chỉ có một việc khá kì lạ là bên trong hội sở không náo nhiệt như lúc trước mà rất yên lặng.
Thứ đầu tiên đập vào mắt Khánh Trần phong cách trang trí trong này đã thay đổi hoàn toàn, hình ảnh tiếp theo là một người đàn ông mặc âu phục màu đen đang ngồi cạnh quầy bar, trong tay người đó đang cầm một li rượu màu hổ phách.
Lý Đông Trạch.
"Ông chủ nhỏ có muốn uống gì không.”
Lý Đông Trạch cười hỏi:
"Ở đây cái gì cũng có, từ rượu whisky, Brandy, Gin, rượu trắng, bia, tất cả số này đều do Hằng Xã sản xuất rồi bán cho tất cả các thành phố trong liên bang."