Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 68: Tiến Độ




Huấn luyện lần nữa bắt đầu.

Trong phòng tập thể hình, Diệp Vãn trực tiếp lấy một hộp cơm giữ nhiệt tới.

Trên hộp cơm giữ nhiệt còn có màn hình LED biểu hiện ra nhiệt độ bên trong hộp, cùng với các lựa chọn như đun nóng, thêm độ ẩm, nổ không khí, nấu cơm...

Trong lòng Khánh Trần tự nhủ, đây không phải loại nồi cơm điện không cần cắm điện sao? Xem ra phụ cận ngục giam cũng có Vân Lưu Tháp.

Diệp Vãn mở hộp đựng cơm ra, bên trong rõ ràng là từng miếng thịt bò được sắp xếp cực kỳ chỉnh tề.

"Ăn đi.”

Diệp Vãn nói.

"Không phải cần huấn luyện sao? Hiện tại ăn liệu có tạo thành ảnh hưởng xấu với dạ dày không?"

Khánh Trần hỏi.

"Huấn luyện bằng thuật hô hấp, nếu ngươi không ăn thân thể sẽ suy sụp vì tiêu hao quá lớn.”

Diệp Vãn giải thích.

Khánh Trần đã cảm thụ được sự kỳ diệu của thuật hô hấp, hắn đột nhiên hỏi:

"Chờ một chút, khi sử dụng thuật hô hấp rõ ràng ta cảm thấy có một luồng khí tức vô hình đang dạo chơi trong thân thể. Nó không thể khiến thân thể khỏe mạnh hơn cũng không có tác dụng thực chất gì, nhưng dường như ta có thể khống chế nó."

Diệp Vãn lắc đầu:

"Ta cũng không rõ ràng lắm, ngươi có thể hỏi ông chủ một chút."

"Được.”

Khánh Trần không hỏi nhiều nữa.

Sáng sớm ngày tiếp theo, thời gian đếm ngược 20:20:00.

Lâm Tiểu Tiếu ngồi bên cạnh bàn hỏi Diệp Vãn:

"Tiến độ đêm qua thế nào? Mới vào đã được huấn luyện cường độ cao, hẳn người bình thường như ngươi không thể gánh nổi, hắn có thể chống tới mấy giờ?"

Diệp Vãn nhìn hắn:

"Max phụ tải, từ 11 giờ luyện đến rạng sáng 3 giờ."

"Chờ đã, trông dáng vẻ của hắn dường như trước đây hắn chưa từng được huấn luyện, vậy mà hắn có thể luyện đến 3 giờ?"

Lâm Tiểu Tiếu sửng sốt:

"Diệp mụ ngươi cũng đừng luyện hắn tới chết đó!"

"Có thuật hô hấp đây, ngươi sợ cái gì.”

Diệp Vãn lắc đầu:

"Trước khi huấn luyện ta đã để hắn ăn nguyên một hộp thịt bò, lúc huấn luyện tất cả đã bị tiêu hao sạch sẽ. Ông chủ còn đặc biệt nhắn nhủ, yên tâm, ta có chừng mực."

Nếu đổi lại người bình thường, ngày đầu tiên tham gia huấn luyện cường độ cao mà tu luyện theo phương pháp này chỉ sợ đã sớm không chịu nổi, tu luyện sai hướng cũng là chuyện bình thường thôi.

"Cho dù có thuật hô hấp hắn cũng sẽ mệt chết.”

Lâm Tiểu Tiếu thầm nói.

Diệp Vãn lắc đầu:

"Hắn có thể tách rời thân thể và tinh thần ra, chỉ theo đuổi mục tiêu huấn luyện, không quan tâm tới sự uể oải do thân thể mang lại. Ta chưa từng gặp tình huống này bao giờ. Nếu không phải hắn là người du hành thời gian xuyên việt tới, sợ rằng dựa theo loại ý chí này, hắn đã sớm thức tỉnh trở thành siêu phàm giả."

"Đây là chuyện tốt. Nếu hắn sớm thức tỉnh sẽ không còn là người bình thường nữa, cũng không cách nào đi con đường của ông chủ.”

Lâm Tiểu Tiếu nói.

Lúc này, ngục giam số 18 đã tới thời gian ăn sáng. Một miệng cống hợp kim ứng tiếng vang lên, đám tù nhân đứng xếp hàng đi xuống dưới lầu.

Khánh Trần ngoan ngoãn đứng trong đội ngũ, như không hề có đặc quyền gì.

Lâm Tiểu Tiếu nhìn thoáng qua Khánh Trần, thình lình phát hiện đối phương có vẻ khỏe khoắn tỉnh táo, ngay cả ảnh hưởng do nhịn ăn bốn ngày cũng đã biến mất không thấy gì nữa.

Hắn ta quay đầu hỏi Lý Thúc Đồng:

"Ông chủ, thuật hô hấp thần kỳ như vậy thật sao? Nếu không đêm nay ngài cho ta thử xem đi? Ta cảm thấy mình còn có thể cứu vãn một chút."

Lý Thúc Đồng nhìn chằm chằm cờ tướng, không ngẩng đầu lên mà nói:

"Năm đó khi ta kêu ngươi thử lại lần nữa, ngươi không dám, hiện tại đã quá trễ rồi, tuổi tác quá lớn."

"Ta mới 27 tuổi..."

Lâm Tiểu Tiếu nói.

"Nhân sinh càng dài, trong lòng càng khổ.”

Lý Thúc Đồng nói:

"Qua hai mươi tuổi, nỗi khổ thế tục mà ngươi phải trải qua cũng ngày càng nhiều, khi sử dụng thuật hô hấp vốn không thể qua cửa ải tự vấn lương tâm kia. Trước đây chúng ta luôn cảm thấy thời niên thiếu đã rất khổ, nhưng sau khi thành niên mới hiểu được hai loại khổ này không giống nhau."

Đợi khi Khánh Trần xếp hàng xuống tầng, hắn vẫn ngồi ở vị trí cách Lý Thúc Đồng rất xa. Lý Thúc Đồng hơi phiền muộn:

"Mặc dù là ta kêu hắn làm bộ bị xa lánh, nhưng cứ như vậy sẽ không còn người nào phá tàn cục với ta."

Trong lúc nói chuyện, trong ngục giam số 18 bỗng có tiếng phát thanh vang lên:

"Tù nhân số hiệu 010101, tù nhân số hiệu 002199, tù nhân số hiệu... Có người thân thăm hỏi, mời theo cảnh ngục máy móc số 03 đi tới gian thăm hỏi."

010101.

Là số hiệu của Khánh Trần.

Hắn sửng sốt một chút. Bản thân mình tiến vào thế giới này đã lâu như vậy nhưng đây là lần đầu tiên có người tới thăm hỏi.

Đến mức ngay cả hắn cũng quên mất trong ngục giam còn có mục cho thân quyến thăm hỏi.

Lộ Quảng Nghĩa ngồi đối diện hắn nói:

"Ông chủ, hôm nay là ngày thăm người thân, hẳn là Khánh Ngôn đến."

"Ừm.”

Khánh Trần gật đầu đứng dậy.

Hắn theo hơn tám mươi tù nhân lần lượt xếp thành hàng, sau đó thông qua miệng cống hợp kim to lớn, xuyên qua hành lang dài dằng dặc.

Tường hành lang cũng được tạo thành từ kim loại, trên trần nhà còn có hai đường màu trắng, trông có vẻ giống với đang đi trong đường hầm thời không.

Trên đường có tù phạm ồn ào với những người khác: "Hàn Lâm Sơn, hẳn là muội muội ngươi lại tới thăm ngươi. Ngươi xin muội muội ngươi một tấm hình đi, buổi tối cho ta mượn sử dụng!"