"Còn có chuyện gì muốn hỏi không?"
Lý Thúc Đồng hỏi.
"Ta thấy vũ khí chủ yếu trong thế giới này vẫn là súng ống, còn có vũ khí khác lợi hại hơn không?"
Khánh Trần hỏi.
"Có, nhưng không nhiều lắm.”
Lý Thúc Đồng nói:
"Có lựu đạn EMP loại nhỏ đặc biệt nhằm vào thân thể máy móc, cũng có vũ khí đặc biệt gắn trên thân thể máy móc. Chẳng qua tập đoàn tài chính và quân đội vẫn lấy súng ống làm chủ, đạn trên cơ bản đều là đồng."
Khánh Trần nghi ngờ:
"Dựa theo ngươi nói, khoa học kỹ thuật trong thế giới này đã vô cùng tân tiến, vì sao vũ khí nơi này vẫn có vẻ ngoài giống với vũ khí bên ngoài?"
Lý Thúc Đồng cười nói:
"Bởi vì muốn giết chết một người chỉ cần một viên đạn."
Khánh Trần đã hiểu rõ. Mọi người tiếp tục sử dụng nó là vì nó là vũ khí có tỉ suất giá thành quả cao nhất, đã đủ dùng.
Ba chữ đã đủ dùng vô cùng quan trọng.
Giống như trên web có người nói, cái gương tại Thế giới trong cũng không khác gì bên ngoài, trừ việc có thêm chức năng làm mờ.
Đây là bởi vì công năng của gương chỉ đơn giản để soi mặt. Không phải khoa học kỹ thuật càng phức tạp thì vật phẩm sử dụng hằng ngày cũng sẽ phức tạp theo.
"Được rồi, mấy việc vặt vãnh đã nói xong, nói tới chính sự đi.”
Lý Thúc Đồng nói.
"Chọn con đường dài nhất trong số các đường tắt trên nhân thế sao?"
Khánh Trần hỏi.
"Không sai.”
Lý Thúc Đồng gật đầu:
"Vươn tay phải ra đi."
Khánh Trần mở tay phải ra, đặt trước mặt, chỉ thấy Lý Thúc Đồng bỗng nắm lấy cổ tay hắn.
Chỉ nháy mắt, hắn cảm thấy hô hấp của mình ngưng trệ một chút, dường như có một loại tinh thần ý chí cực mạnh đang thao túng nhịp thở của hắn, thậm chí là cả tốc độ chảy của máu.
Bị Lý Thúc Đồng nắm lấy mạch đập như bị đeo lên một tầng gông xiềng.
Ngay sau đó, nhịp thở của Lý Thúc Đồng cũng thay đổi, Khánh Trần trơ mắt thấy đối phương phun ra một hơi khí trắng, ngay sau đó có một đường vân hỏa diễm kéo dài từ gương mặt đến bên tai.
Khánh Trần giật mình!
Những thứ đối phương đang biểu diễn hoàn toàn trái với kiến thức sinh vật bình thường!
Nhưng không đợi hắn phản ứng, Khánh Trần đã cảm thấy nhịp thở của bản thân mình cũng bắt đầu bị cưỡng ép thay đổi, nhịp tim đập, hô hấp, tất cả đều không giống với lúc trước!
Khánh Trần chỉ cảm thấy khi bản thân mình hô hấp như có một ngọn lửa mãnh liệt tràn vào yết hầu, trải rộng khắp các lá phổi. Nhiệt độ kinh khủng kia cuốn khắp toàn thân, sau đó là nỗi đau như xé rách tim gan ập đến!
Không phải nhiệt độ chân chính nhưng không hiểu sao lại tạo thành ảo giác đau đớn.
Dần dần, hai bên gò má Khánh Trần cũng bắt đầu xuất hiện đường vân hỏa diễm, đau đớn thuận theo đường vân liên tục lan tràn vào trong não.
Hắn muốn giãy bàn tay đang bị Lý Thúc Đồng nắm lấy, nhưng Diệp Vãn đang đứng bên cạnh lại trầm ổn nói: "Nhịn xuống."
Khánh Trần dần dần an tĩnh lại, không giãy giụa cũng không cầu xin.
Giống như hôm qua khi hắn bị thủy hình vậy.
Lâm Tiểu Tiếu nói:
"Có nhớ ta đã nói gì không, phải trải qua thống khổ mới có thể đi lên đỉnh cao nhân sinh.”
...
Ảo giác bị đốt cháy, huyết dịch sôi trào, tim đập như lôi đình.
Khánh Trần chỉ cảm thấy dường như thế giới đang nổ vang, theo đó, ngay cả nhân sinh của chính mình cũng cùng bốc cháy lên.
Chỉ là rất nhanh cảm giác bị bỏng này lại bắt đầu biến mất. Theo hô hấp, đường vân hỏa diễm trên gương mặt hắn và Lý Thúc Đồng còn đang ở đó, nhưng không khí hắn hít vào trong phổi lại trở thành gió mát thoải mái, không còn thống khổ như trước!
Lâm Tiểu Tiếu đang đứng bên cạnh bỗng nhắc nhở:
"Bảo vệ ý thức, những thống khổ ngươi từng quên mất kia sẽ nhanh chóng cuốn vào trong óc, toàn bộ thống khổ, nhớ kỹ, là toàn bộ thống khổ. Một khắc này ngươi sẽ bắt đầu tan vỡ, nếu như ngươi không thể qua khỏi cửa ải này, ai cũng không thể giúp ngươi."
Khánh Trần nghiêm nghị hẳn lên, bởi vì chỉ khoảnh khắc thống khổ Lâm Tiểu Tiếu nói đã tràn vào trong óc.
Lần đầu tiên hắn sống một mình hắn đã từng cắt đứt tay lúc nấu cơm. Ngay trong nháy mắt tay bị cắt trúng, mũi đao chậm rãi xẹt qua da, ngay cả cảm giác từng vân tay bị cắt ra cũng ào trở về.
Lúc thủy hình, nước đá chảy xuôi trong phổi như một đống cây giống có độc, rễ cây lạnh băng đâm sâu vào trong lá phổi của hắn.
Trong phòng tối, cảm giác khô khốc thống khổ do mất nước và thống khổ do thủy hình không ngừng đánh vào.
Còn có ánh tịch dương ngày mẫu thân rời đi.
Cùng với bóng lưng đối phương kéo rương hành lý dưới trời chiều.
Hết thảy tất cả đều như thủy triều cuốn tới, như muốn đánh vách núi bên bờ biển thành đá vụn.
Từng mảnh sóng biển như đao đen thui từ trống rỗng phát ra tiếng gào thét và kêu rên.
Dường như Khánh Trần như lại trở về lúc bị thủy hình, hắn nhắm hai mắt lại.
Hắn lại rơi vào một mảnh bóng tối hư vô.
Dưới vực sâu có giọng nói dịu dàng vang lên:
"Đi theo mẹ thôi."