Sáng hôm sau, Lý Y Nặc dắt theo Lý Đồng Vân đứng chờ trước cửa phòng hắn:
"Khánh Trần, dạo này ta và cô khá bận rộn, mà Tiểu Đồng Vân không thấy chúng ta là trốn học, các giáo viên trong trường cũng không dám quản nàng. Bây giờ ngươi đã là giáo viên, ta sẽ giao nàng cho ngươi. Sau này nàng sẽ đến trường cùng ngươi, nếu nàng lại trốn học thì ngươi cứ nói với ta."
Khánh Trần im lặng.
"Sao vậy, không được sao?"
Lý Y Nặc tò mò nói.
"Không phải."
Khánh Trần đi vào trong biệt viện Phi Vân để tìm Lý Trường Thanh:
"Là thế này, không phải bây giờ ta đã là giáo viên trong trường sao. Ta nghĩ Khánh Nhất năm nay mới 14 tuổi, những người bằng tuổi hắn bây giờ đều đang đi học. Mặc dù hắn hắn tham gia cuộc chiến tranh giành vị trí thủ lĩnh ảnh tử, nhưng ngươi cũng biết việc học là việc quan trọng nhất của đời người. Nếu hắn tới thành phố số 18 tìm ngươi nhưng không đi học tiếp, đến khi hắn về nhà, cha mẹ hắn nhất định sẽ cảm thấy ngươi không quan tâm đến hắn, nên mới để hắn bỏ bê việc học."
Hai mắt Lý Trường Thanh sáng lên:
"Không ngờ bây giờ ngươi biết nghĩ cho ta như vậy."
Lúc này Khánh Nhất còn đang ngồi trên bàn ăn bữa sáng, nghe thấy Khánh Trần nhắc đến việc đi học, hắn bỗng cảm thấy chuyện chẳng lành sắp xảy ra.
Khánh Nhất ngẩng đầu nhìn thì phát hiện Khánh Trần cũng đang nhìn mình chằm chằm, như thể hắn ta đang thật sự lo nghĩ cho tương lai của hắn!
Lý Trường Thanh vỗ vai Khánh Nhất:
"Đừng ăn nữa, nhanh đi thay quần áo để đến trường cùng chú Khánh Trần. Trường học Lý thị cũng không khác gì nhiều so với trường của Khánh thị. Nếu ngươi không nghe lời thì không cần ở lại trang viên nữa, ta sẽ sai quân đội liên bang đưa ngươi về nhà ngay lập tức."
Khánh Nhất thầm đấu tranh nửa ngày, đành đồng ý để giữ hình tượng ngoan ngoãn:
"Ta đồng ý."
"Ta và Tiểu Đồng Vân sẽ chờ ngươi ở ngoài."
Khánh Trần cười híp mắt nói:
"Đúng rồi, trong trường có quy định không được mang theo người hầu vào, Khánh Nhất không cần dẫn theo quá nhiều người, ngươi chỉ cần mang 1 người là đủ rồi. Dù sao cũng không có người xấu muốn hại ngươi trong trang viên đâu."
"Có đạo lý."
Lý Trường Thanh gật đầu.
Lúc hai người đang đứng đợi Khánh Nhất bên ngoài.
Tiểu Đồng Vân ngẩng đầu nhìn Khánh Trần:
"Khánh Trần ca, hôm qua Lý Khác ở lại nghe lén các giáo viên trong văn phòng nói chuyện, bây giờ chuyện về ngươi đã truyền khắp trường rồi."
"Hắn nghe được cái gì?"
Khánh Trần tò mò nói.
"Chuyện ngươi thắng các giáo viên khác rồi đoạt bàn của họ, Lý Khác nói ngươi văn võ song toàn, nghe có vẻ vô cùng lợi hại."
Tiểu Đồng Vân thầm nói:
"Hắn mới nghe lén một lần mà làm như hiểu ngươi lắm, rõ ràng ta mới là người hiểu ngươi nhất, nhưng ta không thể nói cho họ biết."
"Ngươi tranh cái này làm gì."
Khánh Trần xoa đầu của nàng.
"Đúng rồi Khánh Trần ca."
Lý Đồng Vân hỏi:
"Nghe nói siêu phàm giả có thể sống rất lâu, thậm chí còn có cách khiến khuôn mặt trẻ mãi không già, chuyện này có thật không?"
"Chỉ có người tu hành mới như thế, giác tỉnh giả và chiến sĩ gen đều có tuổi thọ giống người bình thường."
Khánh Trần nói.
"Thì ra là thế, ngươi có thể dạy ta tu luyện không?"
Lý Đồng Vân nhìn xung quanh, sau khi chắc chắn không có ai nghe lén mới thầm với hắn:
"Những người du hành phải sống trong hai thể giới như chúng ta chắc chắn sẽ già nhanh hơn người khác, nếu ta không nghĩ cách kéo dài tuổi thọ thì đến khi ta 20 tuổi, cơ thể và khuôn mặt ta sẽ giống người 30 tuổi, thậm chí là 40 tuổi."
Khánh Trần thầm cảm thán, những người khác đều muốn tu luyện để mạnh lên, nhưng Tiểu Đồng Vân lại muốn trẻ mãi không già, chuyện này giống như phụ nữ đi mua xe, họ chỉ quan tâm vẻ bề ngoài mà không bao giờ chú ý đến tính năng của xe có những gì.
Hắn nghĩ một lúc rồi nói:
"Cách tu luyện của ta rất vất vả, có lẽ ngươi không thích hợp với nó đâu."
"Ta không sợ vất vả."
Lý Đồng Vân thầm nói:
"Hơn nữa, nếu như ta có thể tu luyện, sau này có thể giúp ngươi một số việc."
"Đến lúc đó còn xa lắm."
Khánh Trần cười.
Khánh Nhất vừa mở cửa bước ra, hai người đã im lặng nhìn hắn.
Khánh Nhất luôn giả vờ ngoan ngoãn trước mặt Lý Trường Thanh, bây giờ lại dùng bộ mặt thật nói với Khánh Trần:
"Ngươi cố ý bắt ta đến trường làm gì?"
Khánh Trần thầm vui vẻ, lúc trước hắn không ngờ việc bắt một đứa trẻ đi học sẽ khiến hắn phải lộ bộ mặt thật.
Hắn giả vờ bất ngờ nói:
"Khánh Nhất, ngươi đang nói gì vậy, ngươi không thích đến trường sao? Ta còn tưởng ngươi rất thích đi học nên mới nói thể, nếu ngươi không thích đi thì ta có thể bảo Trường Thanh để ngươi ở lại biệt viện."
Biểu cảm trên mặt Khánh Nhất bắt đầu thay đổi, sau đó nở nụ cười:
"Sao thế được, ta rất thích đi học."
Khánh Trần xoa đầu hắn:
"Như vậy mới đúng, cuộc đời ngươi còn rất dài, ngươi chưa nghe câu sống đến già học đến già sao. Có lẽ ngươi còn nhỏ nên không hiểu, đợi khi ngươi lớn sẽ hiểu. Ta chỉ muốn tốt cho ngươi thôi."
Khánh Trần thầm cười lạnh, hắn định đợi mình đạt cấp D mới rời khỏi biệt viện.